• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu San trực giác thấy Dương Mậu Học quá nguy hiểm và đáng sợ, có vẻ như tình hình không chỉ đơn thuần là bạo lực gia đình nữa.

Cô cầm điện thoại lên định gọi cảnh sát, đột nhiên nhớ đến lời Lăng Tiêu, mọi việc phải có bằng chứng.

Cô không có bất kỳ bằng chứng nào, tất cả chỉ là phỏng đoán của cô mà thôi.

Chưa nói đến việc cảnh sát có tiếp nhận vụ án dựa trên phỏng đoán này hay không, cho dù cảnh sát có điều tra theo quy trình, họ chắc chắn sẽ hỏi Dương Mậu Học, nếu cuối cùng không tìm được bằng chứng hữu ích nào thì việc bạo lực gia đình mà anh ta giấu giếm sẽ bị cảnh giác. Lúc đó Phương Tâm Nặc sẽ càng khó ly hôn hơn.

Chu San nghĩ đến nhức đầu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gặp chuyện như thế này.

Nghĩ đi nghĩ lại cô quyết định đợi Lăng Tiêu về trước, hỏi ý kiến chuyên môn của anh.

Chu San bồn chồn lo lắng đợi đến tận hơn ba giờ sáng, đến lúc thực sự không chống nổi cơn buồn ngủ cô dựa lưng vào ghế sofa bắt đầu gật gù như gà mổ thóc.

Cô bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, mở mắt ra, trên ban công đã có ánh nắng vỡ vụn. Trời sáng rồi. Tối qua Lăng Tiêukhông về nhà sao?

Chu San bị tiếng chuông điện thoại vẫn đang reo kéo về thực tại, cô nghe máy: “Alo?”

“Chào chị, đồ ăn của chị đã để ở ngoài cửa rồi, mời chị kiểm tra nhanh, rồi…” giọng nam trong điện thoại ngập ngừng một chút, có vẻ ngượng ngùng nói: “chị tỉnh ngủ chưa ạ? Đến giờ dậy rồi.”

Đồ ăn? Dậy? Chu San mơ hồ vâng một tiếng, đối phương liền cúp máy.

Cô theo bản năng xem WeChat, phát hiện Lăng Tiêu đã gửi một tin nhắn vào lúc hơn năm giờ sáng. Lăng Tiêu có việc không về được, để tránh cô đi muộn anh đã sắp xếp dịch vụ gọi dậy qua shipper.

Chu San chuyển tầm mắt lên đầu màn hình điện thoại, lúc này quả thật sớm hơn giờ dậy thường ngày của cô hai mươi phút. Cô gửi một emoji cảm ơn rồi chuẩn bị đi rửa mặt.

Chu San đứng dậy, chân tê một cái, lại ngã xuống. Tối qua dựa ghế sofa ngủ cả đêm giờ lưng không ra lưng chân không ra chân.

Sau khi rửa mặt xong Chu San mới đi lấy đồ ăn, trên đơn ghi chú bốn chữ lớn “Gọi cô ấy dậy!” Ha ha, đúng là đơn giản thô bạo!

Chu San đến công ty khá sớm, nhìn điện thoại mấy lần, tin nhắn cuối cùng vẫn là emoji cảm ơn cô gửi. Cũng phải thôi, năm giờ sáng còn đặt đồ ăn, có lẽ giờ vẫn đang nghỉ ngơi.

Tinh thần Chu San không tốt nên làm việc cũng có phần mơ hồ, suýt nữa còn gửi nhầm file. Cứ thế cô cố chịu đựng đến hơn 11 giờ.

Chu San thực sự không đợi được nữa, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi trực tiếp chạy đến nhà Dương Mậu Học. Giờ ngoài việc muốn xác định an toàn của Phương Tâm Nặc cô còn muốn nhắc nhở cô ấy đừng chọc giận Dương Mậu Học.

Chu San gõ cửa rất gấp gáp, một lúc sau mới nghe thấy tiếng khóa cửa bật mở. Cửa từ từ kéo ra.

“Chị Tâm Nặc, em…” lời Chu San nghẹn lại trong cổ họng. Ngón tay cô cứng đờ giữa không trung, ánh mắt ngơ ngác nhìn Dương Mậu Học, nhất thời không có phản ứng.

Giờ này Dương Mậu Học không phải nên ở công ty sao?

Tại sao lại ở nhà?

Có phải đã phát hiện ra điều gì không?

Chu San có cảm giác máu dồn lên não, cả hốc mắt cũng nóng ran.

Tuy nhiên cô vẫn nhanh chóng nở nụ cười: “Anh Dương, anh không đi làm à?”

“Tâm Nặc bị ốm nên anh xin vài ngày phép năm.”

Bị ốm? Chu San vừa nghe Phương Tâm Nặc bị ốm, tim lại loạn thêm mấy phần. Hy vọng không phải lại bị ngược đãi.

Cửa được kéo ra hoàn toàn kèm theo tiếng ‘kẽo kẹt’ của tấm inox cọ xát. Lúc này nghe thật đáng sợ.

Dương Mậu Học nhìn Chu San: “Em không vào sao?”

Chu San cứng nhắc nhấc chân bước vào. Cây ngô đồng tháng sáu cành lá sum suê chắn ánh nắng gay gắt, mang đến chút mát mẻ thanh tịnh cho căn phòng. Nhưng Chu San lại cảm thấy âm u đáng sợ.

Dương Mậu Học rót cho Chu San một ly nước: “Em nhìn xem, đầu đầy mồ hôi, uống ly nước đã.”

Chu San ngồi xuống, úp điện thoại xuống mặt bàn, lịch sự đáp: “Bên ngoài rất nóng.”

“Tâm Nặc lại bị cảm, giờ đang nghỉ ngơi, phòng bên kia anh đã dọn dẹp rồi, em có thể vào đó nghỉ trưa.”

Chu San chỉ muốn xác nhận Phương Tâm Nặc có an toàn không. Cô nuốt một ngụm nước bọt: “Em có thể gặp chị Tâm Nặc không ạ?”

“Cô ấy vừa ngủ.”

Là không cho gặp sao? Chu San vẻ mặt thông cảm gật gật đầu, trong lòng tìm cách kiếm một cớ nào đó để gặp Phương Tâm Nặc.

Dương Mậu Học: “Đúng rồi, em phỏng vấn ở gần đây là về cái gì vậy?”

Câu hỏi đột ngột khiến Chu San rối loạn suy nghĩ. Cô định nói đại một cái, nhưng lại sợ nói nhiều sai nhiều, bị phát hiện ra sơ hở, nên cười gượng: “Cái này không tiện nói lắm, tổ biên tập có quy định.”

“Là anh hỏi nhiều quá.” Dương Mậu Học lại nhìn ly nước trên bàn: “Em không uống nước à?”

!!!

Chu San có lẽ xem phim truyền hình nhiều quá, bị Dương Mậu Học nhắc uống nước hai lần cô càng không dám uống.

Cô ngẩng đầu: “Chiều em phải lên hình, uống nước sẽ bị phù.”

“Còn có cả cái này nữa sao?”

“Có ạ có ạ. Em là thể trạng dễ bị phù.” Chu San đưa tay xoa xoa mặt: “Anh xem mặt em vốn đã tròn rồi, lên hình còn mập thêm mười cân.”

“Tiểu San này, sao anh chưa bao giờ thấy em cầm micro lên hình nhỉ?”

“!!!”

Chu San bị hỏi đến mức gần như không kiểm soát được, cầm điện thoại đứng dậy: “Em mới vào làm được mấy tháng, lần này là lần đầu tiên nên em khá coi trọng.”

Dương Mậu Học chỉ vào điện thoại trong tay cô: “Em cầm nhầm rồi.”

“Hả?”

“Em cầm nhầm điện thoại của anh rồi.”

Chu San cúi đầu nhìn một cái, rồi lại nhìn chiếc điện thoại đang úp trên bàn.

Vì ốp điện thoại cùng màu nên trong lúc hoảng hốt cô đã cầm nhầm.

“Tiểu San, hôm nay em sao vậy? Ốp điện thoại của chúng ta ngoài màu sắc ra, không có gì giống nhau cả.”

Đúng vậy. Có vẻ như sự căng thẳng đã quá rõ ràng rồi. Vậy thì không chối nữa.

Chu San ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Dương Mậu Học: “Em đang căng thẳng! Em sắp lên hình lần đầu mà? Từ sáng sớm thức dậy đã không hiểu sao căng thẳng.”

Chu San dừng tay lại, nhìn ốp điện thoại của Dương Mậu Học một lúc, đột nhiên nói: “Ốp điện thoại của anh đẹp quá.”

“Ừ, là hoa văn Tâm Nặc thiết kế đấy, trước đây cô ấy học thiết kế, bây giờ rảnh rỗi thích làm một số đồ handmade.”

Chu San cầm điện thoại của mình lên: “Em chụp một cái được không?” Chu San giải thích: “Em thấy nó đẹp quá.”

Dương Mậu Học không từ chối. Chu San cầm ốp điện thoại của anh ta chụp mấy góc, rồi mới trả lại.

“Không phải chiều còn phải lên hình sao?” Dương Mậu Học nói: “Vậy em phải đi nghỉ trưa nhanh đi, giữ trạng thái tốt nhất.”

Chu San gật đầu rồi chậm rãi di chuyển. Đột nhiên cô quay người lại: “À đúng rồi anh Dương, hôm qua em đánh rơi chìa khóa tủ văn phòng, tìm khắp nơi không thấy, có phải rơi ở nhà anh không?”

“Chắc là không, anh không thấy.”

“Chị Tâm Nặc có thấy không?” Chu San nhìn cánh cửa đóng chặt, dò hỏi: “Anh có thể vào hỏi chị ấy giúp em không?”

Dương Mậu Học nhìn Chu San, không trả lời ngay. Chu San cảm thấy tay nổi da gà, lại thêm một câu: “Thực sự không tìm thấy em đành phải tìm người phá khóa, tốn thời gian tốn sức quá.”

Lúc này Dương Mậu Học mới đứng dậy: “Anh hỏi thử.”

Dương Mậu Học đi qua, đẩy cửa phòng ra, không đóng lại. Trong phòng vẫn kéo rèm, ánh sáng tối đen. Từ góc nhìn phòng khách, Chu San có thể mơ hồ thấy mền trên giường hơi gồ lên. Thân hình cao lớn của Dương Mậu Học chắn đầu giường, Chu San không thấy được mặt Phương Tâm Nặc.

Chu San thực sự sợ Phương Tâm Nặc có chuyện, cô đứng dậy đến gần cửa phòng, nhưng không dám vào bừa, bèn hỏi nhỏ: “Chị Tâm Nặc, hôm qua em đánh rơi chìa khóa, chị có thấy không?”

Một giây. Hai giây. Ba giây. Chu San nắm chặt nắm đấm.

Cuối cùng, giọng yếu ớt của Phương Tâm Nặc vọng ra: “Chị không thấy.”

Trái tim treo ngược của Chu San cuối cùng cũng đặt xuống được, không sao là tốt rồi.

Giọng Phương Tâm Nặc lại vang lên: “Tiểu San, bức tranh kim cương em muốn hôm qua, chị đã gói sẵn cho em rồi.”

Tranh kim cương? Chu San không dừng suy nghĩ, lập tức tiếp lời: “Cảm ơn chị Tâm Nặc, chị tốt quá, hôm nay em sẽ mang về treo lên.”

Nói xong, cô lại thận trọng ngầm nhắc: “Chị Tâm Nặc, sức khỏe là vốn quý của cách mạng, chị nhất định phải chú ý, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

Phương Tâm Nặc đáp một tiếng “Được”. Dương Mậu Học rời khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại, tay cầm một túi vải.

Chu San vừa định đưa tay nhận thì Dương Mậu Học trực tiếp lấy bức tranh kim cương ra: “Anh xem thử Tâm Nặc làm cho em thế nào.”

Đó là một bức tranh kim cương cạnh khoảng 30 cm, hình vẽ là một giỏ đan nghiêng và vài chú thỏ nhỏ đang nô đùa, toàn bộ bức tranh đã được đóng khung gỗ tự nhiên.

“Dễ thương nhỉ, rất hợp với các cô gái trẻ các em.” Dương Mậu Học lật mặt sau khung tranh như đang kiểm tra, thong thả nói: “Móc treo này rất tiện, em mang về đóng một cái đinh ẩn lên tường là được.”

Tim Chu San đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nếu cô đoán không sai, Phương Tâm Nặc chắc đã ghi được bằng chứng.

Đây là đang truyền bằng chứng cho cô.

Chu San cười đáp “Vâng”.

Dương Mậu Học lại nhìn khung tranh một lúc nữa mới bỏ bức tranh kim cương vào túi vải rồi đưa cho Chu San: “Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi nhanh đi.”

Chu San linh cảm mình không thể ở lại nữa.

Vì thái độ và lời nói của Dương Mậu Học hôm nay khiến cô sợ.

Cô đang định tìm cớ thì điện thoại vừa đúng lúc rung lên một cái. Chu San cầm lên, là tin nhắn WeChat Lăng Tiêu trả lời.

Lăng Tiêu làm thêm giờ?

Lại làm thêm giờ?

Chu San trong lòng khóc òa.

Lăng Tiêu, anh có biết không, người anh thầm thương đang trong cảnh nguy khốn đấy?

Sao không thể như trong phim tình cảm từ trên trời xuống, phối hợp với diễn biến kịch bản chứ?

Chu San đứng im tại chỗ, cúi đầu nhìn điện thoại, khẽ thở dài. Cứ thế đợi mấy giây, Dương Mậu Học mới lên tiếng: “Em sao vậy?”

Chu San thuận thế giơ điện thoại lên trước mặt Dương Mậu Học vẫy vẫy: “Không nghỉ trưa được rồi, anh Huy gọi em về.”

Dương Mậu Học ngập ngừng: “Để anh tiễn em.”

!!!

Chu San cảm thấy câu này nghe trong tai như “tôi đưa cô đi”.

Cô cố gắng giữ nụ cười tự nhiên rồi đi ra cửa: “Không cần đâu không cần đâu, chị Tâm Nặc còn ốm, anh chăm sóc chị ấy đi, em tự đi được.”

Chu San không nhớ nổi mình xuống cầu thang thế nào, cô chỉ cảm thấy lúc đó chân bước cực nhanh, hận không thể một bước nhảy ba bậc thang.

Cho đến khi cả người được ánh nắng tắm gội, bác bảo vệ chào hỏi cô, cô mới cảm thấy hơi thở trong lòng đã ổn định lại.

Chu San cúi đầu nhìn túi vải trong tay, hôm qua cô đến chỗ đó mua camera theo dõi, đã dặn phải nhỏ nhất, nhỏ nhất có thể.

Chủ cửa hàng bèn giới thiệu loại này, nhỏ bằng hạt gạo, chỉ có một khuyết điểm là không thể theo dõi thời gian thực. Hình ảnh đều ở trong thẻ nhớ, chắc là ở trong khung tranh. Nhưng không biết đã ghi được những gì, dùng làm bằng chứng có đủ không.

Chu San không biết bây giờ phải làm sao. Cô nghĩ đi nghĩ lại, chỉ nghĩ đến Lăng Tiêu, cảm thấy với chuyên môn của anh ấy, chắc có thể cho mình câu trả lời rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK