• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thang máy từ từ di chuyển lên trên.

Không gian kín bốn phía, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió luồn qua khe hở thang máy, tiếng nước mưa nhỏ giọt từ tay cầm dù.

Và còn một thứ không thể bỏ qua: tiếng thở.

Chu San đứng đối diện vách thang máy. Bề mặt sáng bóng của vách thang máy phản chiếu khuôn mặt cô.

Hai má cô hơi đỏ.

Trên trán còn in rõ một chữ “u sầu”.

Lăng Tiêu lên tiếng:
“Cởi áo mưa ra đi.”

Chu San đáp một tiếng “Ồ,” rồi tháo áo mưa quay người lại đưa cho Lăng Tiêu.

Mặc dù có che dù nhưng toàn thân anh vẫn ướt đẫm.

Áo vest ngoài đã được anh tháo ra và vắt lên tay, phần vai và ngực áo sơ mi cũng bị ướt dính sát vào da.

Những đường nét cơ bắp hiện rõ. Chu San đưa mắt nhìn lên, thấy ở góc hàm của anh vẫn còn đọng vài giọt nước mưa.

Sự sắc sảo trong ánh mắt anh bị làn nước mưa làm dịu lại mang thêm chút vẻ u buồn.

Khiến người ta chỉ muốn lau khô những giọt nước lạnh lẽo đó đi.

Lăng Tiêu cúi mắt nhìn Chu San.

Rồi anh dừng ánh mắt ở chiếc áo mưa trên tay cô, sau đó ngẩng lên:
“Quay người lại.”

“???”

Chu San không hiểu tại sao nhưng vẫn làm theo. Cô thu lại áo mưa, xoay người đi không nhìn anh.

“Để anh xem vết thương sau lưng của em.”

Khi lời nói này truyền vào tai, Chu San chưa kịp phản ứng cho đến khi cảm nhận được đầu ngón tay mát lạnh lướt qua vai mình, cả người cô lập tức cứng lại.

Mái tóc cô được vén sang vai trái, đầu tóc cọ vào tai khiến cô ngứa ngáy, tê tê.

“Không bị ướt.” Lăng Tiêu nói khẽ.

Cửa thang máy như được điều khiển, đúng lúc mở ra.

Chu San che giấu sự bối rối, nhanh chóng bước ra ngoài.

Về đến nhà cô treo áo mưa vào chỗ cố định, nhanh chóng thay giày, định chạy về phòng.

Lúc này cô cảm thấy cả người đều không thoải mái.

Vừa có chút lo lắng vừa như bị đè nén.

Lăng Tiêu liếc nhìn Chu San một cái, giọng điệu bình thản, không chút cảm xúc:
“Uống thuốc trước đi. Anh đi thay đồ rồi sẽ giúp em thay băng.”

“Ồ.”

Khi Lăng Tiêu vào phòng Chu San không còn vội về phòng nữa.

Cô ngồi lên ghế cao ở quầy bar nhìn ly nước và thuốc trước mặt, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong thang máy khi nãy.

Những giọt nước chảy dọc theo đường nét khuôn mặt anh rồi rẽ hướng, cuối cùng tất cả thấm vào áo sơ mi.

Hình như dáng người Lăng Tiêu cũng khá đấy.

Chỉ là cô chưa kịp nhìn kỹ.

Chu San rùng mình một cái, lắc đầu mạnh:
“Bình tĩnh! Bình tĩnh!”

Cô chỉnh lại suy nghĩ, cầm lấy thuốc cho vào miệng rồi nuốt xuống cùng nước ấm.

Uống xong thuốc cô nhảy xuống ghế cao nhưng bỗng khựng lại.

Cô quay người cầm lấy hộp thuốc trên bàn.

— Viên nang Cefalexin.

Chu San nhón chân, xoay người, lại ngồi lên ghế cao.

Cô tuy không hiểu rõ về loại thuốc này nhưng bác sĩ kê thuốc này là vì cô có vết thương.

Vậy nên không khó để suy ra đây là thuốc phòng chống nhiễm trùng vết thương.

Nhưng hôm nay ở nhà Dương Mậu Học, khi Chu San đưa nước cho Phương Tâm Nặc, trên tủ đầu giường cũng có đặt hộp thuốc này.

Phương Tâm Nặc rõ ràng là bị cảm nhưng trên tủ đầu giường lại không thấy thuốc cảm nào.

Sao lại là loại thuốc này?

Chu San tìm hướng dẫn sử dụng thuốc, từng câu từng chữ đều cẩn thận đọc kỹ.

— Đây là thuốc kháng khuẩn có tính diệt khuẩn.

Tim cô bất giác thắt lại.

Nhưng cô cũng tự trấn an mình, có thể đây là loại thuốc họ từng dùng trước đây mà chưa thu dọn.

Chu San không ngừng tìm lý do để thuyết phục bản thân rằng mình đã nghĩ quá nhiều. Dù sao thì buổi chiều hôm nay những nghi ngờ của cô đã đủ vô lý, giờ lại chỉ vì một hộp thuốc…

Cô vò đầu bứt tóc, cảm thấy bực bội.

Cô vẫn thấy có gì đó rất kỳ lạ.

Căn nhà của Dương Mậu Học cô đã đến rất nhiều lần, luôn sạch sẽ gọn gàng. Mọi thứ trong nhà đều như có vị trí cố định.

Thậm chí Trạch Hồng Huy còn từng đùa: “Nhà này phải yêu sạch sẽ đến mức nào mới duy trì được như vậy chứ.”

Vậy thì sao có thể để một hộp thuốc cũ mãi không dọn dẹp đi?

Hơn nữa Phương Tâm Nặc nói cô ấy bị lây cúm, nhưng cô ấy hầu như không ra khỏi nhà thì lấy đâu ra nguồn lây?

Cúm là bệnh truyền nhiễm mạnh, đây là kiến thức cơ bản. Người bình thường đều sẽ rất cẩn thận.

Không chỉ Dương Mậu Học khỏe mạnh, mà ngay cả khi Chu San tiếp xúc gần với Phương Tâm Nặc, vợ chồng họ cũng không lo lắng về việc bị lây nhiễm.

Thêm vào đó, căn phòng của cô ấy hoàn toàn đóng kín.

Thông thường không phải nên mở cửa thông gió sao?

Phòng kín thế này chẳng phải càng dễ lây bệnh hơn sao?

Chẳng lẽ… không phải cúm?

Chẳng lẽ thuốc đó thật sự là của Phương Tâm Nặc dùng?

Chẳng lẽ… cô ấy thật sự có vết thương?

Chu San nghĩ càng nhiều lòng càng rối bời. Trong đầu cô lúc thì hiện lên gương mặt Vương Huệ Lệ lúc lại là gương mặt Phương Tâm Nặc.

Sau khoảng hai phút, một trận chiến nội tâm dữ dội cuối cùng lắng xuống.

Cô bực dọc đáp nhẹ “Ừm,” rồi cầm hộp thuốc đi đến phòng của Lăng Tiêu.

Cô không biết liệu Lăng Tiêu có giải đáp được thắc mắc này không nhưng đầu óc cô hiện giờ hoàn toàn mơ hồ.

Vì vậy khi nhìn thấy tay nắm cửa cô không nghĩ ngợi nhiều, theo bản năng vặn tay nắm và đẩy cửa vào.

Trong phòng bật đèn sáng rực.

Bên ngoài cửa sổ kính vẫn vang lên tiếng mưa dữ dội nhưng bên trong lại yên tĩnh lạ thường.

Chu San quét mắt một vòng, không thấy người đâu, cô liền bước vào thêm vài bước.

Khi cô còn đang thắc mắc tại sao người này như biến mất thì có âm thanh nhỏ phát ra từ phía trái.

Cô quay đầu nhìn về phía có tiếng động.

Cánh cửa ẩn từ từ mở ra, Lăng Tiêu bước ra, trên người vẫn tỏa ra hơi nước ấm.

Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, phần thân trên để trần, các đường nét cơ bắp hiện lên rõ ràng.

Lúc này, Chu San bất giác nhớ lại cảnh trong thang máy khi nãy, và hoàn thành sự tiếc nuối bằng một suy nghĩ:

— Lần này, nhìn rõ rồi.

Làn da của Lăng Tiêu hơi trắng, có lẽ vừa tắm nước nóng xong nên hơi ửng đỏ.

Những giọt nước ở đuôi tóc anh chảy dọc xuống cổ rồi rơi trên làn da ửng đỏ, từ từ lăn xuống.

Tay phải anh cầm khăn trắng đặt trên đầu, từ tốn lau tóc, động tác vừa chậm rãi vừa lơ đễnh.

Anh bước đến giường, hơi cúi xuống lấy điện thoại, các múi cơ bụng theo động tác cũng phập phồng nhẹ.

Ánh mắt của Chu San dừng ở vùng eo anh, cảm giác như khăn tắm có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Nếu thật sự rơi, chẳng phải sẽ thành phim giới hạn độ tuổi sao?

Cô chưa từng xem thể loại đó.

Hôm nay sẽ được mở rộng tầm mắt sao?

Không thể nào!!!

Chu San định rời khỏi phòng nhưng vừa bước được một bước chân cô bỗng mềm nhũn rồi ngã ngồi xuống sàn.

Lăng Tiêu cuối cùng cũng nhận ra động tĩnh bên cạnh. Anh hơi xoay người, đôi lông mày dần nhíu lại.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Chu San có cảm giác như sét từ bên ngoài đánh thẳng vào người cô.

Thời gian như bị đóng băng.

Một người cúi đầu nhìn xuống, quỳ ngồi trên sàn.
Một người ngẩng đầu nhìn thẳng, đứng sừng sững.

Năm giây sau, bánh xe thời gian lại tiếp tục xoay.

Bởi vì Lăng Tiêu là người phản ứng trước.

Nhưng phản ứng của anh chỉ là tiếp tục động tác lau tóc bằng tay phải.

Thậm chí ánh mắt nhìn Chu San cũng không thu lại.

Chu San cảm thấy một luồng nhiệt từ lồng ngực bốc lên, lan qua cổ, tràn ra hai gò má và thẳng lên đỉnh đầu.

Cô nuốt khan, hàng mi run rẩy hai lần rồi cúi rạp người xuống sàn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng áp sát mặt đất, mái tóc dài đen nhánh xõa tung.

Áo thun của cô màu trắng ngà, nhưng làn da lộ ra ở vai và lưng lại trắng hơn cả chiếc áo.

Chu San lên tiếng trách móc trước, giọng mang chút nghẹn ngào của một cô gái nhỏ xấu hổ:
“Tại sao anh không mặc quần áo?”

Lăng Tiêu cảm thấy động tác của cô như một meme chắp tay quỳ cúng hài hước.

Anh bật cười, giọng trêu chọc:
“Em vào phòng anh không gõ cửa lại trách anh không mặc quần áo?”

“…”

Anh kéo dài giọng:
“Định vào đây kiếm chuyện sao?”

Chu San bị nói đến đỏ bừng cả mặt, cô nằm bẹp xuống rồi quay người, giống như một con rùa rụt đầu bò về phía cửa.

Bò được hai bước cô lại ngừng lại, quay tay mò mẫm trên sàn, đến khi nhặt được hộp thuốc thì mới tiếp tục lê lết ra cửa.

Khóe môi Lăng Tiêu hơi nhếch lên, nét cười lan cả đến đôi mắt.

“Cô gái nhỏ xấu hổ.” Anh nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Nhớ đóng cửa.”

Chu San không quay đầu, đưa tay sờ soạng, nắm được mép cửa rồi kéo một cái, cánh cửa tự động khép lại.

Ngay khi cửa vừa khép cô bật dậy khỏi sàn chạy thẳng về phòng mình rồi lao đầu xuống giường.

Trán cô va mạnh, đau nhói khiến cô “xì” lên một tiếng.

Nhưng cơn đau đó lại càng khiến cô không thể trốn tránh sự thật rằng cảnh vừa rồi thực sự đã xảy ra trong đời thực.

Cô vốn là một người yêu đời, trân trọng cuộc sống.

Thế nhưng giờ đây cô không muốn thấy mặt trời ngày mai nữa.

Nhưng mặt trời không chiều lòng ai, và Lăng Tiêu cũng vậy.

Anh gõ cửa, giọng rất bình thản:
“San San, ra thay thuốc.”

Chu San bịt tai không trả lời.

“Đừng xấu hổ nữa, nhanh ra đây!”

Chu San: “…”

Đây là không chừa lại chút thể diện nào cho cô.

Chu San thậm chí còn nghi ngờ người không mặc quần áo là cô còn người vô tình nhìn thấy lại là Lăng Tiêu.

Hai chữ “vô tình” lại khiến đầu cô hiện lên những ý nghĩ không nên nghĩ.

Cô đập giường hai cái:
“Ra ngay.”

Chu San cố ý thay một chiếc quần rộng rãi rồi chỉnh lại cảm xúc trước khi bước ra ngoài.

Lăng Tiêu ngồi trên ghế sofa, đang dùng kéo cắt gạc thành những miếng nhỏ hình chữ nhật.

Anh đã mặc áo thun trắng cùng quần thể thao nhưng Chu San lại cảm thấy mình như đột nhiên có siêu năng lực, có thể hình dung rõ ràng cơ thể anh bên dưới lớp quần áo.

Không được nghĩ!
Không được nghĩ!!

Chu San đi tới ngồi cách Lăng Tiêu một mét, liếc anh vài lần rồi lẩm bẩm:
“Ống quần em bị ướt nên mới thay quần, không phải vì xấu hổ.”

Lăng Tiêu không ngẩng đầu, chỉ đáp lại một tiếng “Ừm” nhàn nhạt.

Câu “Ừm” này, Chu San cảm giác có thể viết thành một bài văn 300 chữ mà ý chính là: “Em đang giấu đầu hở đuôi.”

Lăng Tiêu đặt kéo xuống:
“Quay người lại.”

“Hả?” Chu San ngẩn người sau đó làm theo.

Cô cảm giác ghế sofa hơi nhún lên rồi lại lún xuống.

Lăng Tiêu đã ngồi sát bên, lần nữa vén tóc Chu San lên.

Anh nhẹ nhàng gỡ lớp băng gạc cũ rồi dùng miếng bông thấm thuốc bôi lên vết thương.

Có hơi đau một chút nhưng vẫn trong mức chịu đựng được. Chu San nghiêng đầu:
“Lăng Tiêu, anh chụp cho em một tấm đi.”

Sợ anh không hiểu, cô bổ sung:
“Chụp vết thương ấy.”

Lăng Tiêu lấy điện thoại ra chụp một tấm rồi đưa cho Chu San.

Từ hôm qua khi bị thương cô đã cảm thấy phần sau vai đau nhất, còn đau hơn cả vết thương trên trán.

Nhìn bức ảnh cô giật mình.

Không thể gọi đó là vết trầy xước nữa, toàn bộ phần da ở đó đã bị mài mất, để lộ lớp thịt đỏ dưới lớp thuốc màu vàng.

Chu San nhíu mày:
“Nghiêm trọng vậy sao?”

“Em nghĩ sao?”

“…” Chu San buồn bực đặt điện thoại xuống.

Ban nãy cô không thấy đau lắm nhưng giờ nhìn bức ảnh không hiểu sao mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cơn đau.

Cô nhún vai một cách vô thức.

Động tác của Lăng Tiêu khựng lại:
“Sao thế? Lo lắng à? Hay là… ngại?”

“…” Câu chuyện này liệu có kết thúc được không?

Lăng Tiêu đổi miếng bông khác, tiếp tục bôi thuốc, giọng nói nhàn nhạt vang lên:
“Có cái gì mà em chưa thấy?”

“Em… em đâu có thấy gì. Đừng có vu khống!”

“Lần Thanh Minh trước.”

“Hả?”

“Không phải em còn nhìn thấy Lăng Việt sao?”

Lăng Việt?

Hình như đúng là có chuyện đó thật.

Nhớ đến dáng vẻ ngượng ngùng che ngực của Lăng Việt, Chu San suýt bật cười.

Cô hoàn hồn, lẩm bẩm:
“Chuyện đó khác mà.”

“Khác chỗ nào?”

“…” Lăng Việt đâu có thầm thích em, đương nhiên không giống nhau.

Lăng Tiêu khẽ cười, cắt đứt cuộn băng gạc:
“Em nên suy nghĩ kỹ lại đi.”

“Suy nghĩ gì?”

“Tại sao lại khác.”

Không đợi Chu San trả lời, Lăng Tiêu nói tiếp:
“Đưa vết thương ở tay phải ra.”

Chu San không nhận ra rằng vết thương ở vai đã được xử lý xong.

Lúc này cô vẫn đang bực bội, nghe Lăng Tiêu nói liền nhấc tay trái kéo ống tay áo xuống, để lộ toàn bộ bờ vai phải.

Chu San không thuộc dáng người gầy guộc, cũng không có đôi vai vuông đang thịnh hành, xương quai xanh cũng chỉ mờ nhạt.

Từ phía sau, Lăng Tiêu nhìn thấy một bờ vai trắng trẻo và đầy đặn mang nét mềm mại của thiếu nữ, khác hẳn với sự sắc bén của đàn ông.

Cô cảm nhận được cánh tay lành lạnh không đau chút nào nên ánh mắt tập trung vào hộp thuốc trong tay:
“Lăng Tiêu, bác sĩ kê cho em cái này, ‘Viên nang Cephalexin’, là thuốc kháng khuẩn diệt khuẩn, chuyên trị nhiễm khuẩn ngoài da.”

“Ừm.”

“Nhưng hôm nay em đến nhà Dương Mậu Học, vợ anh ta cũng đang uống loại thuốc này, nhưng anh ta lại bảo chị ấy bị cảm cúm do virus.”

“Ừm.”

“Vậy là anh ta nói dối?”

“Ừm.”

Lông mi Chu San khẽ run, cô hơi xoay người lại, giọng nói không tự chủ mà cao lên:
“Ừm? Anh cũng nghĩ vậy à?”

Lăng Tiêu thở dài, trầm giọng:
“Quay người lại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK