• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu San đang ngồi trong đồn cảnh sát.

Nữ cảnh sát rót cho cô một ly nước nóng.

Chu San uống ừng ực vài ngụm như một cái máy, đặt chiếc ly rỗng xuống bàn sau đó nhìn ba người trước mặt.

Một nữ cảnh sát, một người ghi chép, và một kiểm sát viên.

Kiểm sát viên lên tiếng trước:
“Chào cô, tôi là Tô Phi Dương, kiểm sát viên của Viện kiểm sát thành phố Ngọc Hòa. Cô có thể kể lại những gì mình đã thấy cho chúng tôi không?”

Chu San nuốt nước bọt, mở lời:
“Hôm nay tôi đến ‘Câu lạc bộ giải trí Bá Lang’ để làm phỏng vấn.”

Nữ cảnh sát ngắt lời:
“Làm ơn hãy nói rõ thời gian và các thông tin khác, càng chi tiết càng tốt.”

Chu San gật đầu, cố gắng xâu chuỗi lại dòng thời gian trong đầu:

“Lúc 5 giờ 30 tôi tan làm. Vì đã hẹn phỏng vấn giám đốc tài chính của Tập đoàn Ấn Nhật, Hàn Tiêu, nên sau khi tan làm tôi bắt taxi đến gần ‘Câu lạc bộ giải trí Bá Lang’. Lúc đó chắc khoảng 6 giờ 30.”

“Trợ lý của Hàn Tiêu nói rằng cô ấy rất bận, chỉ có thể dành cho tôi một tiếng từ 9 giờ đến 10 giờ tối.”

“Vì thấy còn sớm nên tôi đi ăn tối trước, ăn xong khoảng 7 giờ 10.”

“Khi tôi đến ‘Câu lạc bộ giải trí Bá Lang’ thì khoảng 7 giờ 30. Tôi chờ ở sảnh hơn nửa tiếng, đến khoảng 8 giờ thì thấy vệ sĩ của Nhậm Hưng Diên áp giải nạn nhân cùng con gái ông ấy là Trác Duyệt xuất hiện ở sảnh.”

“Lúc đó nạn nhân dường như đã bất tỉnh, không cử động hay nói gì. Trác Duyệt vì quen tôi nên đã cầu cứu tôi.”

“Nhậm Hưng Diên nghe Trác Duyệt gọi tôi là phóng viên, lúc đó chắc nghĩ tôi là người do Trác Duyệt cố ý tìm đến.”

“Hắn ta bảo vệ sĩ áp giải Trác Duyệt cùng nạn nhân vào bên trong. Tôi không biết họ đi đâu và làm gì.”

“Sau đó hắn bảo vệ sĩ đưa tôi đến một căn phòng, tôi không để ý đó là tầng mấy.”

“Hắn cho rằng tôi là mối đe dọa và ép tôi uống một viên thuốc mới được rời đi. Tôi không biết đó là thuốc gì.”

Chu San nói đến đây, hai bàn tay đan vào nhau, cô hít sâu một hơi rồi tiếp tục:

“Là tổng giám đốc của ‘Carllyle’, Nhan Vọng Thư, đã cứu tôi. Nhậm Hưng Diên có vẻ là hậu bối của anh ấy nên tỏ ra khá sợ hãi.”

“Sau đó Nhậm Hưng Diên đi tìm Hàn Tiêu để xác nhận thân phận phóng viên của tôi. Hắn rời đi và không quay lại nữa.”

“Hắn nhờ nhân viên phục vụ nhắn lại rằng hắn có việc gấp đã rời khỏi câu lạc bộ, còn tôi thì có thể đi.”

“Lúc đó tôi cũng không biết là mấy giờ. Tôi rất sợ hãi, đầu óc rối bời. Khi bước ra khỏi câu lạc bộ tôi định gọi điện thoại cho chồng mình thì nghe một tiếng động lớn. Đó là âm thanh của một người rơi từ trên cao xuống.”

Trong đầu Chu San lại hiện lên hình ảnh máu chảy dưới người ba của Trác Duyệt. Cô nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt, hai tay cào cào vào nhau.

“Tôi nghe thấy Trác Duyệt hét gọi ba. Tôi ngẩng đầu lên, thấy cô ấy và Nhậm Hưng Diên đang nhìn xuống từ trên tầng thượng!”

“Nhậm Hưng Diên nói dối! Hắn không rời khỏi câu lạc bộ. Tôi đã thấy hắn, hắn lúc đó ở trên tầng thượng.”

“Hắn còn túm lấy tóc Trác Duyệt kéo ngược lại. Nhưng tầng thượng có tường chắn nên sau khi Trác Duyệt bị kéo lại tôi không nhìn thấy chuyện gì xảy ra nữa, chỉ nghe thấy tiếng hét của cô ấy.”

“Tôi… tôi…”

Chu San dường như nhớ ra điều gì, đôi mắt mở lớn, giọng bất ngờ cao vút:
“Lúc ở sảnh, Trác Duyệt đã nói muốn làm Nhậm Hưng Diên thân bại danh liệt. Tôi còn nghe hắn đe dọa cô ấy: ‘Phải có mạng đã!’ Tôi không ngờ hắn thực sự dám giết người!”

Chu San hoàn thành bản cung khai khi đã gần nửa đêm.

Cô cảm thấy như linh hồn bị rút cạn, cả người rơi vào trạng thái mơ hồ.

Cuối cùng, Tô Phi Dương nói riêng với Chu San rằng Nhậm Hưng Diên đã bị tạm giữ, và nếu Viện kiểm sát khởi tố hắn, mong rằng cô có thể ra tòa làm chứng.

Chu San gật đầu: “Được.”

“Cô gái nhỏ, đừng căng thẳng. Chuyện Nhậm Hưng Diên ép cô uống thuốc, cảnh sát cũng sẽ điều tra kỹ, không bỏ qua bất kỳ hành vi phạm tội nào của hắn.”

Tô Phi Dương ngừng lại một chút, nói thêm:
“Đúng rồi, luật sư của Nhậm Hưng Diên đã đến. Có khả năng họ sẽ tìm gặp cô.”

Chu San gật đầu.

Tô Phi Dương lộ vẻ khó xử:
“Nhà Nhậm Hưng Diên có tiền có thế và quan hệ rộng.”

Chu San ngơ ngác:
“??”

Tô Phi Dương nhìn Chu San, nhắc nhở:
“Luật sư của hắn rất giỏi. Anh ta có thể tìm cách dụ dỗ hoặc dẫn dắt cô thay đổi lời khai. Đừng sợ, cứ nói thật là được.”

Chu San suy nghĩ một chút về những lời này sau đó gật đầu:
“Kiểm sát viên Tô, anh yên tâm, tôi không muốn gặp luật sư của hắn, tôi thấy gì thì nói vậy.”

“Ừ, gặp hay không là quyền của cô.” Tô Phi Dương lấy điện thoại ra: “Chúng ta trao đổi số liên lạc nhé, nếu có bất cứ vấn đề gì cô cứ liên hệ với tôi.”

Chu San: “Được.”

Nửa tiếng sau.

Chu San ngồi trên ghế dọc trong sảnh đồn cảnh sát, định chờ đến sáng rồi mới về.

Người qua lại trong sảnh bước đi vội vã, đây là một đêm không yên ả.

Đột nhiên điện thoại trong tay Chu San rung lên.

Là Lăng Tiêu gọi đến.

Chu San nhấn nút nghe, chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói sốt ruột của Lăng Tiêu:
“San San, em đang ở đâu?”

Chu San siết chặt tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc:
“Lăng Tiêu, nếu anh không bận, có thể đến đón em được không?”

Lăng Tiêu: “Bây giờ em đang ở đâu?”

Chu San phải suy nghĩ một lúc mới hiểu ý của Lăng Tiêu, nhận ra anh muốn đến đón mình. Giọng cô lập tức nghẹn ngào, không kiềm được:
“Em ở đồn cảnh sát phía Tây thành phố.”

“Em ở khu nào của đồn cảnh sát?”

“Ở sảnh!”

Chu San vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng Lăng Tiêu vang lên:
“San San!”

Đó không phải là giọng từ loa điện thoại, mà là tiếng gọi ngay trong không gian này.

Chu San quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Tiêu đang cầm điện thoại bước ra từ phía trong đồn cảnh sát.

Nước mắt của Chu San lập tức trào ra.

Trái tim vốn chông chênh cả đêm nay của cô cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.

Cô dang rộng hai tay, chạy về phía bến đỗ của mình.

Chu San lao vào vòng tay của Lăng Tiêu, rúc chặt vào người anh như đang tìm một nơi trú ẩn cực kỳ an toàn:
“Em sợ chết khiếp! Lăng Tiêu! Em sợ lắm!”

Lăng Tiêu vòng tay ôm lấy eo cô, một tay đặt lên sau đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve, truyền cho cô hơi ấm.

Chu San vừa nức nở vừa nói:
“Nhiều máu quá! Nhiều máu lắm!”

“Không sao rồi! San San! Không sao rồi!”

“Em sợ lắm.”

“Không sao nữa rồi, ngoan nào.”

Chu San nức nở gật đầu:
“Dạ.”

Sau một lúc khóc thút thít, Chu San dần bình tĩnh lại.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng tách cô ra khỏi vòng tay.

Anh hơi cúi người, dùng ngón tay gạt những lọn tóc ướt đẫm nước mắt của cô sau đó kéo tay áo mình lau nhẹ những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô:
“Anh đưa em về nhà.”

Chu San gật đầu.

Lăng Tiêu nắm tay cô, đưa cô đến bãi đỗ xe bên cạnh đồn cảnh sát, mở cửa xe cho cô, cài dây an toàn cẩn thận.

Ngón tay của Chu San vẫn còn run rẩy.

Lăng Tiêu nhíu mày, đặt bàn tay lớn của mình lên tay cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô:
“San San, đừng nghĩ nữa.”

Chu San cứng đờ quay đầu lại, chạm vào ánh mắt anh, ngoan ngoãn gật đầu.

Trời đã bắt đầu hửng sáng.

Xa xa sau dãy núi, ánh mặt trời ló rạng tựa như đôi cánh vàng của ve sầu.

Chu San hạ cửa sổ xe, làn gió thổi qua khiến đôi mắt cô đau nhói.
Cô cần một chút cảm giác đau đớn để ngăn những hình ảnh đỏ rực máu me hiện lên trong đầu.

Lăng Tiêu vừa lái xe vừa gọi điện thoại. Chu San nghe ra anh đang nói chuyện với Lý Thượng, bảo rằng mình đã rời đi trước và dặn dò thêm một số việc.

Mười mấy phút sau cuối cùng họ cũng về đến nhà.

Lăng Tiêu nắm tay Chu San bước vào thang máy, thấy sắc mặt cô vẫn tái nhợt liền kéo cô vào lòng.

Anh khẽ hôn lên bên tai cô:
“San San, ngoan, ngủ một giấc đi. Ngày mai anh sẽ mời bác sĩ tâm lý đến.”

Hiếm khi Lăng Tiêu dịu dàng như vậy nhưng Chu San lại chẳng cảm thấy chút ấm áp nào.
Trên đường về nhà trái tim cô đã lơ lửng giữa không trung.

Cô vài lần muốn mở miệng nhưng đều không nói ra được lời nào.

Cửa thang máy mở ra, Lăng Tiêu nắm tay Chu San trở về nhà.
Đèn ở tiền sảnh sáng lên,  ánh sáng màu cam ấm áp.

Chu San được bao bọc bởi bầu không khí quen thuộc, an toàn.

Cô cúi đầu nhìn Lăng Tiêu đang quỳ một chân trên đất cẩn thận thay giày cho cô.

Nhưng đôi tay nhỏ của cô lại siết chặt vạt áo, giọng nói yếu ớt:
“Em chưa kể với anh chuyện gì đã xảy ra tại sao anh lại muốn tìm bác sĩ tâm lý cho em?”

Cô nhạy bén nhận ra tay của Lăng Tiêu thoáng khựng lại.

Chu San hỏi thẳng hơn:
“Lăng Tiêu, tại sao anh lại ở đồn cảnh sát?”

Không chờ Lăng Tiêu trả lời, Chu San vội nói:
“Có phải vì dạo này anh bận vụ án của chị Kỳ Văn không?”

Giọng cô pha lẫn chút đau xót.
Cô như đang tự an ủi mình, cố tin vào lý do đó:
“Vậy nên việc anh ở đồn cảnh sát là bình thường. Anh quen biết với mấy cảnh sát ở đó, chỉ là tình cờ nghe nói chuyện xảy ra với em tối nay đúng không?”

Hàng mi của Lăng Tiêu khẽ rung lên, anh xỏ đôi dép vào chân cô rồi đứng dậy.
Ánh đèn trên trần chiếu xuống, huy hiệu luật sư trên ngực anh lóe lên trong thoáng chốc.

Lăng Tiêu cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm không hiện rõ cảm xúc.

Chu San lùi lại một bước:
“Em muốn đi ngủ.”

Nói xong cô quay người trốn tránh.

Bất ngờ cánh tay cô bị giữ lại. Giọng nói lạnh lùng của Lăng Tiêu vang lên:
“Anh là luật sư của Nhậm Hưng Diên.”

Chu San cứng người quay lại nhìn Lăng Tiêu, thậm chí ngừng thở.

Cô đã từng đoán như vậy.
Nhưng cũng tự tìm vô số lý do để phủ nhận.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, không phải cô muốn phủ nhận hay viện cớ trốn tránh là có thể thay đổi được.

Chu San nhìn thấy đôi môi mỏng của Lăng Tiêu mấp máy đang nói điều gì đó nhưng tai cô chỉ toàn tiếng ù ù.

Cho đến khi Lăng Tiêu nâng mặt cô lên, gọi tên cô mấy lần.

Chu San hoàn hồn lại, nắm lấy tay Lăng Tiêu, giọng nói kích động:
“Anh không biết sự thật mới nhận lời làm luật sư của hắn đúng không? Em nói cho anh biết, em tận mắt chứng kiến hắn giết người, em…”

“San San.” Lăng Tiêu cắt lời, kéo Chu San vào lòng: “Đừng như vậy.”

Chu San lắc đầu, nước mắt tràn vào miệng, mặn chát.

“Lăng Tiêu.” Giọng cô khàn đặc, nghẹn ngào: “Em biết, luật sư phải vô điều kiện tin tưởng thân chủ của mình. Vậy nên anh đã bị hắn lừa gạt.”

Bàn tay ấm áp của Lăng Tiêu áp lên má cô, giọng anh run run như đang cầu xin, lặp lại:
“San San, đừng như vậy.”

Chu San nhắm mắt lại: “Anh có sự lựa chọn, đúng không?”

Lăng Tiêu không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cô.

Cơ thể Chu San run lên, cô đẩy anh ra.

Lăng Tiêu buông cô ra, bàn tay trượt xuống theo cánh tay cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hít sâu: “San San, quay về SJ đi.”

Chu San lùi lại một bước, rút tay mình ra, lắc đầu.

Ngón tay của Lăng Tiêu lơ lửng trong không trung, khẽ co lại.

Anh từ từ hạ tay xuống: “Nghe lời anh, được không?”

“Không.” Chu San cúi đầu: “Em là nhân chứng. Em đã tận mắt thấy Nhậm Hưng Diên giết người, em phải làm chứng chống lại hắn.”

Lăng Tiêu không nhìn thấy biểu cảm của cô nhưng trái tim anh cảm nhận được.

Anh nuốt nước bọt, giọng nặng nề: “Đừng ra tòa.”

Chu San sững sờ trong hai giây, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không thể tin nổi.

Đôi mắt cô hơi sưng đỏ, đôi môi đầy đặn khẽ mím lại, lắc đầu với anh.

Như thể đang từ chối.

Cũng như đang phủ nhận lời nói vừa phát ra từ miệng Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu không chịu nổi ánh mắt của cô. Anh bước tới ôm cô vào lòng, siết chặt: “Đừng ra tòa, em đừng ra tòa.”

Anh biết.

Nếu cô ra tòa đối mặt với sự chất vấn của anh tại tòa.

Cô sẽ sụp đổ, sẽ hận anh đến tận xương tủy.

“Nghe lời anh, trở về SJ trước đi. Mọi chuyện kết thúc anh sẽ đến đón em. Tất cả rồi sẽ ổn thôi.” Lăng Tiêu cúi đầu hôn lên mái tóc cô: “San San, mọi thứ sẽ ổn.”

Chu San cuối cùng không thể kìm nén được nữa, cô bật khóc “hu hu” thành tiếng.

Khóc đến kiệt sức, cô vòng tay ôm lấy eo anh, nghẹn ngào:

“Lăng Tiêu, em rất khó khăn, rất khó khăn mới cảm thấy hạnh phúc. Mặc dù em chưa từng nói nhưng từ ngày em xác định tình cảm của mình dành cho anh, em đã hạnh phúc vô cùng.”

Lăng Tiêu nhắm mắt lại, giọng khàn đi: “Anh sẽ làm cho em hạnh phúc, nhất định sẽ làm được.”

Chu San nhẹ nhàng đẩy anh ra, đôi lông mi chớp chớp, nhìn anh: “Anh đừng làm luật sư của hắn nữa được không?”

Thấy Lăng Tiêu không nói gì Chu San cắn môi, tức giận mắng: “Lăng Tiêu! Anh không phải là kiểu luật sư như thế này!”

Đó là điều mà Chu San đã từng mạnh mẽ bác bỏ trước tất cả những người có định kiến về anh, từng bảo vệ anh.

Cô quen biết anh bao năm, rõ ràng hiểu anh mà.

Chẳng lẽ cô đã sai sao?

Hay là anh đã thay đổi?

Chu San cảm thấy tim mình như bị kéo căng. Cô đưa tay nhỏ ra nắm lấy ngón tay anh: “Lăng Tiêu, nếu anh làm thế em thực sự sẽ giận, em sẽ không tha thứ cho anh.”

Cô hít mũi, cố gắng dùng hành động trẻ con để ngăn cản anh.

Cô nũng nịu lắc tay anh: “Sau này em sẽ nghe lời anh hết, lần này anh nghe em được không? Hắn thực sự đã giết người. Nếu sự bào chữa của anh giúp hắn giảm án thì đó là bất công với người đã khuất.”

Chu San nhìn Lăng Tiêu không dám chớp mắt.

Cô đang chờ câu trả lời của anh.

Cuối cùng Lăng Tiêu khẽ mấp máy đôi môi.

Anh ngẩng đầu lên: “Anh muốn làm, bào chữa vô tội.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK