Anh muốn làm, bào chữa vô tội!
Bào chữa vô tội!!
Vô tội, bào chữa!!!
Hàng mi của Chu San khẽ run lên, sau đó cô buông tay Lăng Tiêu. Ánh mắt cô thẳng tắp nhìn vào lồng ngực anh đang phập phồng theo nhịp thở, sững sờ hồi lâu.
Không phải bào chữa giảm án!
Là vô tội!
Vô tội!!!
Chu San không thể chấp nhận những gì mình vừa nghe thấy. Cô chớp mắt, một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt, giọng nói không mang chút cảm xúc nào:
“Tại sao?”
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, tiến lại gần cô, đưa tay phải lên vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của cô, ngón tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt.
“San San, em về SJ trước đi.”
Chu San nâng cao giọng, bật khóc hỏi:
“Rốt cuộc là tại sao?”
Lăng Tiêu nhìn cô, nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, cuối cùng anh cũng mềm lòng.
“Ngoan, em bình tĩnh một chút trước đã.” Anh cúi xuống, trán tựa vào trán cô, cọ nhẹ đầy thân mật, nhẹ nhàng phân tích:
“Anh đã đến hiện trường, kiểm tra camera giám sát, xem lời khai của em và những người khác, cũng gặp Nhậm Hưng Diên rồi. Hiện tại kết quả bên pháp y vẫn chưa có, phía viện kiểm sát thậm chí chưa chắc đã đủ cơ sở khởi tố.”
Lăng Tiêu thở dài một hơi:
“San San, vụ án này dù luật sư không phải là anh thì để định tội cũng rất khó.”
Chu San rất muốn bình tĩnh, rất muốn nghe lời Lăng Tiêu, muốn hiểu những lời anh nói.
Nhưng cô không thể, đặc biệt là khi nghe anh nói rằng anh đã đến hiện trường và xem qua lời khai của cô.
Bàn tay ấm áp của Lăng Tiêu xoa nhẹ vành tai cô, tiếp tục nói:
“Vậy nên em có ra tòa hay không thì kết quả đều giống nhau. Nghe lời anh được không?”
Có ra tòa hay không, kết quả đều giống nhau?
Làm sao có thể giống nhau được?
Trong đầu Chu San bất chợt hiện lên câu nói của kiểm sát viên Tô:
— “Luật sư của hắn rất giỏi. Anh ta có thể tìm cách dụ dỗ hoặc dẫn dắt cô thay đổi lời khai.”
Vậy bây giờ không phải dụ dụ dỗ hoặc dẫn dắt cô thay đổi lời khai.
Mà là không cho cô ra tòa sao?
Sau khi nhận thức được điều này, Chu San đặt tay lên vai Lăng Tiêu đẩy anh ra xa.
“Lăng Tiêu, anh đến hiện trường? Anh cũng đã xem lời khai của em?” Chu San tự mình hỏi, cảm giác như tim mình bị xé toạc, đau đến nghẹt thở:
“Vậy nên anh biết Nhậm Hưng Diên đã làm gì với em đúng không?”
Ánh mắt Lăng Tiêu cụp xuống.
“Vậy nên anh biết suýt nữa em bị hắn ép dùng thuốc, suýt nữa…” Chu San nhìn anh, khẽ cắn môi:
“Anh đều biết nhưng anh vẫn muốn giúp hắn sao?”
“…”
“Tại sao? Lăng Tiêu, anh nói cho em biết tại sao?”
“…”
“Nhận vụ này anh có được gì?” Chu San mím môi, giọng đau xót chất vấn:
“Tiền? Danh lợi? Hay là điều gì đó mà em không hiểu?”
“…”
Chu San lùi lại một bước
“Lăng Tiêu, em không tin. Em không tin anh là người như vậy. Em không tin những thứ anh muốn chỉ có thể đạt được bằng cách nhận vụ án này mà không còn cách nào khác.”
“…”
Sự im lặng của Lăng Tiêu khiến toàn thân Chu San run rẩy. Đột nhiên, cô cảm thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt lại trở nên xa lạ và đáng sợ.
Nhưng cô vẫn muốn níu lấy anh.
“Lăng Tiêu, chẳng phải anh rất thích em sao? Chẳng phải anh đã thích em nhiều năm như vậy rồi sao?” Chu San không thể kiềm chế cảm xúc của mình. Cô không biết cảm giác “đánh mất” trong lòng phải làm sao để dừng lại. Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy cơ thể mình, đầu gục vào đầu gối, trông thật đáng thương và bất lực:
“Em biết nói những lời này rất trẻ con nhưng em vẫn muốn hỏi, dù chỉ vì em cũng không thể sao?”
Vài giây im lặng trôi qua.
Chu San ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu. Mặc dù không chờ được câu trả lời của anh, cô vẫn đưa ra một quyết định vô cùng lớn lao:
“Lăng Tiêu, em sẽ không quay về! Em sẽ không rời đi! Nếu anh nói anh đã thích em nhiều năm như vậy, thì bây giờ hãy để em đáp lại anh! Em sẽ ở bên anh! Em sẽ không để anh làm điều này! Em không thể để anh sau này phải cảm thấy bất lực mà hối hận!”
“Anh không hề thích em nhiều năm như vậy.”
Khi câu nói này của Lăng Tiêu vang lên, Chu San như nghẹt thở, mồ hôi nóng trên người cô lập tức bốc hơi.
Cô như một chú thỏ nhỏ bị hoảng sợ, đôi môi khẽ mở, đôi mắt trống rỗng, trong khoảnh khắc mất đi mọi khả năng tự chủ.
Lăng Tiêu ngồi xổm xuống, nhìn cô với vẻ bình thản:
“Anh chỉ bắt đầu thích em sau khi em trở về, vì vậy em không cần nghĩ rằng tình yêu của anh dành cho em nhiều hơn, cũng không cần làm những điều tự cảm động như thế.”
Chu San hoàn hồn, nghe Lăng Tiêu nói tiếp:
“Anh sẽ đặt vé máy bay cho em.”
Chu San đứng dậy, loạng choạng đôi chút nhưng cô không để Lăng Tiêu đỡ.
Khi cô quay người, Lăng Tiêu nhìn thấy giọt nước mắt văng ra từ khuôn mặt cô, lấp lánh trong ánh đèn màu cam ấm áp.
Chu San bước đến cửa phòng, hơi nghiêng người lại, giọng yếu ớt nhưng kiên định:
“Em nhất định sẽ ra tòa.”
Khi cánh cửa đóng lại Lăng Tiêu thở dài một hơi. Anh quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bình minh tượng trưng cho hy vọng và vẻ đẹp đang hé rạng.
Anh ngồi xuống sofa bực bội tháo chiếc cà vạt nhưng khi nhìn rõ hoa văn trên đó anh lại dịu dàng cuộn nó trong lòng bàn tay.
Anh tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình bóng Chu San vừa quay lưng rời đi.
Anh đã quen với hình bóng của cô. Anh rõ ràng đã quen với việc cô không bao giờ quay đầu lại nhìn anh.
Nhưng lần này nó lại đau hơn bất cứ lần nào trước đây.
Nếu cô chưa từng yêu anh thì anh vẫn có thể chịu đựng được một cuộc đời không có cô.
Trước đây anh từng nghĩ rằng tình yêu anh dành cho cô là không vướng bụi trần, không cầu gì cả.
Nhưng chỉ cần cô khác đi một chút, nhỏ bé thôi, phát cáu với anh một lần, là anh đã bắt đầu hy vọng liệu cô có cảm giác gì khác với anh không.
Thậm chí anh trăn trở mỗi đêm: “Trong mắt em, anh đã trở nên khác biệt chưa? Em bắt đầu thích anh chưa?”
Hóa ra tình yêu của anh cũng tầm thường. Nó cũng mong được đáp lại.
Anh từng nghĩ mình đã yêu cô rất nhiều rồi.
Nhưng khi cô thật sự yêu anh, thật sự đáp lại anh…
Tình yêu của anh bắt đầu ngày một lớn hơn.
Và khát vọng được yêu cũng trở nên tham lam vô độ.
Lăng Tiêu khẽ mở mắt nhìn ánh sáng loang lổ từ chiếc đèn trên trần nhà. Đôi lông mày và ánh mắt vốn mang nét ngạo nghễ bẩm sinh của anh giờ đây cũng phảng phất vẻ buồn bã đầy u sầu.
Những lời “xin lỗi” không thể nói ra trước mặt cô, chỉ có thể thì thầm trong lòng.
Bởi vì sự kém cỏi của anh.
Bởi vì anh không nhanh hơn một chút.
Mới khiến em phải trải qua những điều này.
Mới khiến em phải đau lòng.
Rất xin lỗi.
— Sáu năm trước —
Ký túc xá của Lăng Tiêu.
Một cậu bạn cùng phòng vỗ vai Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu kéo tai nghe xuống, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, ngón tay gõ phím lia lịa.
“Chuyện gì thế?”
Cậu bạn A: “Hôm nay giáo sư Nghiêm không phải bảo chúng ta suy nghĩ về định hướng nghề nghiệp sao?”
Cậu bạn B: “Mới năm hai thôi mà, còn sớm quá.”
Cậu bạn C: “Cái này gọi là, cho cậu cơ hội để do dự và hối hận.”
Cậu bạn A: “Lăng Tiêu, người giỏi như cậu phân tích thế nào? Nói thử nghe xem?”
Lăng Tiêu “chậc” một tiếng, đẩy bàn phím ra: “Lại chết rồi.”
Anh xoay người lại, hai tay khoanh trước ngực:
“Tôi chẳng có suy nghĩ gì đặc biệt. Có lẽ là tòa án hoặc viện kiểm sát thôi.”
Cậu bạn C bỗng nhiên hóng chuyện:
“Ồ~ Tôi nghe nói mơ ước của Thư Kỳ Văn là trở thành kiểm sát viên đó.”
Lăng Tiêu nhướn mày:
“Vậy tôi sẽ vào tòa án.”
Cậu bạn B: “Trời ạ! Thư Kỳ Văn vừa giỏi vừa xinh, Lăng Tiêu, cậu không có chút ý nghĩ nào sao?”
Lăng Tiêu lại “chậc” một tiếng, túm lấy cái gối tựa sau lưng ném qua:
“Chuyện này cậu nói trong phòng ký túc thì được, đừng có ra ngoài nói bậy. Dù sao thì cô ấy cũng là con gái. Hơn nữa Thư Kỳ Văn không phải gu của tôi.”
Cậu bạn A: “Vậy cậu thích kiểu người thế nào?”
Lăng Tiêu nhún vai:
“Chưa gặp bao giờ.”
“Cậu thực sự định vào tòa án à?” Cậu bạn B kéo câu chuyện trở lại: “Cậu không suy nghĩ kỹ hơn à? Quyết định bừa vậy sao?”
Lăng Tiêu chẳng mấy hứng thú với chủ đề này, anh quay lại màn hình và bắt đầu một ván game mới:
“Có gì mà phải suy nghĩ.”
Cậu bạn A: “Vậy lúc trước tại sao cậu chọn trường này? Không lẽ không phải vì từ nhỏ cậu đã có một tâm hồn chính nghĩa?”
Lăng Tiêu bật cười nhạt:
“Điểm cao thôi.”
Vừa dứt lời, cái gối tựa lại được phang tới sau gáy anh một cách đầy “phẫn nộ”.
Lăng Tiêu nhếch môi, giọng điệu lơ đãng:
“Nhà tôi có một cô em gái rất ngoan. Khi tôi học lớp 12, nhà con bé gặp chút chuyện liên quan đến luật pháp. Tôi chẳng có lý tưởng gì, thế là chọn đại ngành này.”
Anh đã chọn một trường đại học khiến người ta đau đầu nhất, chọn một chuyên ngành khiến người ta đau đầu nhất. Nhưng khi anh nói về lựa chọn này, nó giống như anh đang đi dạo trong chợ tình cờ nghe ai đó nhắc đến “bắp cải”. Anh thậm chí còn không nghe xem người ta nói gì về bắp cải mà chỉ tiện tay nhặt lấy một cái.
Cậu bạn A nhận ra điều gì đó từ lời của Lăng Tiêu:
“Em gái? Bình thường người gọi điện cho cậu không phải là em trai sao?”
“À.” Lăng Tiêu kéo dài giọng, như thể vừa nhớ ra mình còn có một cậu em trai, hờ hững nói:
“Đó là quà tặng khi nạp tiền điện thoại. Cậu thích thì tôi tặng cậu.”
Cậu bạn A cười hì hì hai tiếng:
“Tớ muốn có em gái cơ.”
Lăng Tiêu hừ một tiếng:
“Em gái, không được.”
Nhớ đến Chu San, Lăng Tiêu quay đầu lại hỏi:
“Quả sấy khô lần trước cậu mua ăn ngon lắm, mua ở đâu thế? Dịp Quốc Khánh tớ mua mang về ít.”
Cậu bạn A:
“Siêu thị trong trường, tầng hai!”
Lăng Tiêu:
“Nhớ rồi, cảm ơn.”
Ngày trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, vì buổi chiều không có tiết học nên Lăng Tiêu đã đặt vé máy bay sớm.
Anh về đến nhà lúc hơn bốn giờ chiều, ngồi trên ghế sofa chợp mắt một lúc rồi nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Tiếp theo là một tiếng hét chói tai, nhỏ nhắn và lanh lảnh.
Lăng Tiêu khó chịu nhấc tay ngoáy ngoáy tai, quay đầu lại:
“Ồn ào cái gì vậy?”
“Anh Lăng Tiêu! Sao anh về rồi?” Chu San chớp đôi mắt to tròn, còn chưa kịp đổi giày đã chạy vào trong nhà. Trên mặt là sự bất ngờ xen lẫn niềm vui:
“Anh về sao không nói trước với em?”
“Nói với em à?” Lăng Tiêu nhướn mày:
“Em ra đón anh được chắc, hay là”
Lời anh nói đột nhiên ngừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén.
Chu San ngơ ngác nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện ra xiên đồ chiên trong tay mình.
Theo bản năng cô giấu nó ra sau lưng, miệng lí nhí giải thích:
“Lăng Việt đi chơi với bạn rồi, tối nay không về. Một mình em không nấu cơm được, nồi cơm điện to quá, nấu ít thì không phủ hết đáy nồi.”
“Lý do hay lắm! Em không biết nấu mì à? Anh đã nói không được ăn mấy thứ này!” Lăng Tiêu đứng dậy bổ sung thêm một câu:
“Anh không thích mấy thứ có mùi như vậy.”
Chu San lập tức quay người chạy ra ngoài cửa:
“Em ra ngoài ăn, ăn xong mới về!”
Lăng Tiêu: “…”
Một lúc sau Lăng Tiêu đi đến bên cửa sổ phòng khách, uể oải tựa vào đó nhìn ra ngoài.
Dưới ánh hoàng hôn lấp lánh, bên cạnh con đường nhỏ, nhà hàng xóm kê một chiếc ghế gỗ mây.
Chu San ngồi trên ghế, đặt chiếc cặp làm gối đệm lên đùi, vừa ăn vừa quạt tay, khuôn mặt đỏ bừng vì cay.
Lăng Tiêu lắc đầu, không hiểu tại sao lần nào cô cũng bị cay đến khóc vậy mà lần sau vẫn nhất quyết ăn cay như thế.
Anh cầm điện thoại ra ngoài, đi vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua một chai nước vị táo rồi đưa cho cô.
Chu San cười tít mắt, giọng đặc biệt ngoan ngoãn:
“Cảm ơn anh Lăng Tiêu.”
Lăng Tiêu đứng cạnh chơi điện thoại, giọng điệu thờ ơ:
“Lăng Việt đi chơi sao không dẫn em theo?”
“Em không muốn đi.” Chu San ngửa cổ uống vài ngụm nước liền, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhe răng nói:
“Bọn họ chơi hóa trang ma quỷ.”
Lăng Tiêu khẽ cười nhạt, trêu cô:
“Đồ nhát gan.”
Chu San lắc đầu, vẻ mặt còn có chút tự hào:
“Con gái nhát gan thì sao chứ? Em đâu có phải bảo vệ thế giới.”
Lăng Tiêu nhìn cô một cái.
Từ nhỏ đã nhìn cô lớn lên, nhát gan, ngoan ngoãn, lại biết cách làm nũng.
Đáng yêu đến lạ.