Sau khi Trác Duyệt bị tạm giam, mạng xã hội được cơ quan chính quyền quản lý chặt chẽ, các ý kiến dần lắng xuống.
Chu San, với tư cách là người liên quan, đã đến đồn cảnh sát vài lần để hỗ trợ điều tra và lập biên bản.
Thời gian thoắt cái đã đến cuối tháng 12.
Tài khoản chính thức của công an: “Công An Ngọc Hòa”, đã đăng tải thông báo chi tiết về vụ án.
Nội dung đại thể nói rằng thông qua việc kiểm tra toàn diện các tài liệu văn bản trước và sau phiên tòa, video ghi lại tại hiện trường, và lời khai từ những người tham gia, đã xác nhận rằng quá trình xét xử công bằng, tuân thủ quy định.
Lời khai của nhân chứng Chu nào đó tại tòa phù hợp với thông tin đã trình báo trong ngày xảy ra sự việc, không có chuyện “thay đổi lời khai tại tòa”.
Trong vụ việc này, cô Trác nào đó thừa nhận đã lợi dụng lòng thương hại của cộng đồng để đạt mục đích tiền bạc không trong sáng. Hiện cô Trác đã chính thức bị tạm giam.
Thông báo này đã làm dậy sóng cộng đồng mạng.
Có người chỉ đơn thuần hóng chuyện, có người lên tiếng như thể đã biết trước sẽ có cú “bẻ lái”, lại có người mỉa mai Trác Duyệt “tham lam như rắn nuốt voi” và rằng phòng pháp chế của Tập đoàn Ấn Nhật đã nộp đơn kiện cô ta với nhiều tội danh.
Tóm lại, mọi người bàn tán rất nhiều.
Thế nhưng Chu San phát hiện, trong những cuộc thảo luận đó chẳng ai nhắc đến sự oan ức mà cô từng phải chịu.
Trong khi trước đó không ít người đã chửi rủa cô.
Không lâu sau khi tin tức được công bố, Khúc Liên Kiệt gọi điện cho Chu San, khách sáo hỏi thăm vài câu rồi bảo cô trở lại làm việc.
Luật sư Triệu cũng liên lạc với Chu San, thông báo rằng vụ kiện giữa cô và Trác Duyệt đã được đưa vào lịch xử lý.
Do trước đây Chu San đã ký ủy quyền toàn bộ cho luật sư Triệu nên cô không phải lo lắng nhiều. Luật sư chỉ thông báo cho cô mỗi khi có tiến triển mới.
Chu San đặt điện thoại xuống nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời nặng nề, xa xa, mặt trời màu cam đỏ cũng bị phủ bởi lớp sương mỏng.
Tâm trạng cô cũng nặng trĩu.
Bỗng nhiên điện thoại trong tay rung lên.
Là tin nhắn WeChat từ Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu: “Chọn một nhà hàng. 5 giờ rưỡi anh về nhà đón em, mình cùng đi ăn tối.”
Chu San: “???”
Lăng Tiêu: “Em đã đi làm lại chưa?”
Chu San: “Ừm.”
Lăng Tiêu: “Vậy thì chúc mừng em!”
Chu San: “Anh muốn ăn gì không?”
Lăng Tiêu: “Chọn món em thích đi.”
Chu San: “Được.”
Chu San chọn một nhà hàng rất có phong cách, tên rất lãng mạn, gọi là “Hoàng Hôn.”
Chọn xong nhà hàng cô lại bắt đầu chọn quần áo, cảm giác như là hẹn hò, trong khi rõ ràng cả hai đã là “vợ chồng lâu năm.”
Cô chọn một chiếc áo len màu cà phê phối với chân váy dài màu đen, khoác thêm một chiếc áo dạ dài màu xám cà phê.
Sửa sang lại tóc tai, Chu San cầm điện thoại nằm trên sofa nghịch ngợm.
Trong nhóm chat gia đình tên “Bốn trái tim hồng”, tin nhắn liên tục được gửi đi.
Hôm nay mẹ Lăng và Lăng Việt rất tích cực, có lẽ vì biết chuyện của Chu San và Lăng Tiêu đã được giải quyết nên ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhóm này do Chu San lập cách đây vài năm, thành viên gồm ba mẹ Lăng, Lăng Việt và cô.
Sau khi trả lời tin nhắn trong nhóm, Chu San kéo Lăng Tiêu vào nhóm rồi đổi tên nhóm thành “Năm trái tim hồng.”
Ngay sau đó Lăng Tiêu nhắn riêng cho cô: “Xuống được rồi.”
Chu San mang đôi bốt nhỏ, khoác túi chéo và rời khỏi nhà. Cô nhấn nút thang máy, điện thoại trên tay liên tục rung báo tin nhắn.
Cô cầm lên xem, hóa ra là Lăng Việt đang spam tin nhắn trong nhóm.
Lăng Việt: “Anh à, chào mừng đến nhóm!”
Lăng Việt: “Anh không định gửi một cái bao lì xì làm chút nghĩa vụ à?”
Lăng Việt: “Anh à?”
Lăng Việt: “Anh à!!!”
Chu San vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy trong nhóm chat có dòng chữ xám hiện lên: “Lăng Tiêu đã rời nhóm.”
Nhóm trở nên im lặng ngay lập tức.
Chu San bước ra khỏi khu chung cư, lập tức nhìn thấy xe của Lăng Tiêu đỗ bên lề đường.
Cô lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nhìn anh hỏi: “Sao anh lại rời nhóm thế?”
Lăng Tiêu liếc cô một cái, ánh mắt hơi trách móc rồi lập tức dời đi.
Ánh mắt đó vừa như trách cứ vừa như oán giận.
Không hiểu sao không khí trong xe trở nên ngột ngạt.
Chu San nuốt nước bọt: “Có phải anh không muốn gửi bao lì xì không?”
Lăng Tiêu trả lời lạc đề: “Dẫn đường đến nhà hàng.”
Chu San “ồ” một tiếng, nhập địa chỉ nhà hàng vào bản đồ. Sau khi xong xuôi cô quên luôn chuyện vừa rồi và bắt đầu nói về vụ của Trác Duyệt.
Chu San: “Em nghe nói phòng pháp chế của Tập đoàn Ấn Nhật đã đệ nhiều đơn kiện chống lại Trác Duyệt. Anh có phụ trách vụ này không?”
Lăng Tiêu: “Không, phòng pháp chế có người đảm nhận.”
Chu San: “Cô ta thật sự vì muốn kiếm tiền bẩn mà làm vậy sao?”
Lăng Tiêu: “Ban đầu, cô ta bị đối thủ của Tập đoàn Ấn Nhật lôi kéo lợi dụng. Nhưng cuối cùng chẳng được gì, còn mất việc. Ba cô ta bệnh nặng nhanh chóng nên cô ta cứ quấn lấy Nhậm Hưng Diên để muốn kiếm một khoản tiền.”
Chu San nhớ lại chuyện về ba của Trác Duyệt: “Ông ấy thật sự dùng cả mạng sống để kiếm tiền sao?”
Lăng Tiêu: “Tất cả bằng chứng đều cho thấy ngày hôm đó ba cô ta đã lên kế hoạch từ trước.” Anh nhìn Chu San và nói thêm: “Nhưng Trác Duyệt có biết hay không, anh không thể phán đoán.”
Nghe vậy Chu San gật đầu hai lần rồi hỏi tiếp: “Đối thủ của Tập đoàn Ấn Nhật là ai?”
Lăng Tiêu: “Nhiều lắm.”
Chu San “ồ” một tiếng nữa: “Gần đây anh có phải đang phụ trách dự án hợp tác giữa Tập đoàn Ấn Nhật và doanh nghiệp nhà nước không?”
Lăng Tiêu gật đầu: “Ừ.”
Chu San: “Vậy thì”
“Nghe lời đi.” Lăng Tiêu ngắt lời, liếc cô: “Phần sau không được hỏi nữa.”
Chu San bĩu môi, ngoan ngoãn gật đầu, lại “ồ” một tiếng.
Khi mặt trời dần khuất bóng, Chu San và Lăng Tiêu đến nhà hàng “Hoàng Hôn.”
Nhà hàng nằm trong một tòa nhà nhỏ hai tầng.
Bên ngoài là một bức tường màu cam đỏ, bên trong sân trải đầy cát cùng xương rồng và cây thùa, mang lại cảm giác như đang ở một hoàng hôn trên sa mạc.
Bước vào cửa chính, một tủ rượu mang phong cách công nghiệp ngăn lối, trên đó bày nhiều chai rượu ngoại. Bên cạnh là cầu thang xoắn ốc được bao quanh bởi những bó hoa dẫn lên tầng hai.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình dẫn họ đến chỗ ngồi.
Không gian bên trong nhà hàng được trang trí theo tông màu cam đỏ, ánh sáng mô phỏng sắc cam của ánh hoàng hôn tạo cảm giác vô cùng ấm áp.
Sau khi gọi món Chu San nói: “Ngoài đời còn đẹp hơn trên mạng.”
Cô chụp rất nhiều ảnh, ăn đến mức bụng cũng no căng.
Khi thanh toán, nhân viên phục vụ mang đến hai quả táo, nói rằng hôm nay là đêm Giáng sinh.
Chu San không thích ăn táo lắm, trên đường về cô vừa nghịch dây nơ trên hộp đựng táo vừa hỏi Lăng Tiêu: “Chồng ơi, có ngày lễ nào mà người ta ăn xoài không?”
Lăng Tiêu cười: “Không cần chờ lễ.”
Anh dừng xe ở cửa hàng trái cây cạnh khu chung cư mua cho cô một túi xoài.
Chu San cười tươi rói, tay xách túi xoài, bước đến ghế phụ định mở cửa xe thì bị Lăng Tiêu kéo lại.
Chưa đợi anh nói Chu San đã xị mặt, không vui: “Anh lại phải về công ty à?”
Lăng Tiêu vuốt nhẹ gương mặt cô: “Không nỡ xa anh à?”
Chu San không trả lời câu hỏi của anh: “Vậy tối nay có phải anh sẽ về rất muộn không?”
Lăng Tiêu lắc đầu: “Dạo này anh sẽ không về.”
Vừa nghe xong Chu San đã không kìm nén được, lao ngay vào vòng tay anh.
Mái tóc mềm mại của cô cọ vào cằm anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh như muốn nép chặt vào lòng anh.
Lăng Tiêu cảm nhận được sự mềm mại trong vòng tay mình, cảm giác đặc biệt dễ chịu.
Ôm một lúc Lăng Tiêu nhìn đồng hồ rồi cúi đầu trêu cô: “Thật sự không nỡ xa anh à?”
Chu San không nói gì, mắt đã bắt đầu ươn ướt.
Lăng Tiêu bật cười trầm thấp: “Vậy em có muốn đi cùng anh ngủ ở phòng nghỉ không?”
“???!!!” Đôi mắt ươn ướt lập tức khô ráo, Chu San lùi lại một bước: “Em về đây.”
Nói xong cô quay người đi, nhưng chỉ đi được vài bước lại quay lại đưa quả táo cho anh.
Lăng Tiêu nhìn bóng cô rời đi, kìm nén ý định ôm cô thêm lần nữa, rồi quay lại xe.
Ngày hôm sau, lễ Giáng sinh.
Lăng Tiêu làm việc xong, đầu hơi đau. Anh tắm rửa xong bước ra thì thấy có người nằm trên ghế dài.
Người đó mặc áo phao trắng ngắn, đội mũ len rộng, mái tóc dài mượt trải khắp vai.
Đôi chân bắt chéo, hai quả bông trên đôi bốt tuyết lắc lư.
Cô ngước mắt khỏi điện thoại nhìn anh cười tươi tắn.
Lăng Tiêu, tóc vẫn còn hơi ướt, đi đến bên giường lấy điện thoại: “Sao em lại đến đây?”
Chu San không hài lòng với sự lạnh lùng của anh, nói: “Không được đến à?”
Lăng Tiêu định nói, muộn thế này mà trời còn lạnh.
Nhưng khi anh lấy điện thoại, thấy trên tủ thấp có một dây sạc điện thoại không phải của anh. Ngước lên, anh thấy trên bàn trà có một chiếc balo và một túi da nhỏ hình lập phương.
Chiếc túi đó là túi đựng đồ vệ sinh cá nhân mà Chu San thường mang khi đi công tác.
Điện thoại bị đặt xuống đột ngột, Lăng Tiêu bước nhanh đến, bế cô từ ghế dài lên.
Chu San bị nhấc lên bất ngờ, ôm lấy đầu anh, kêu lên: “Anh làm gì thế?”
“Ngủ!” Anh trả lời gọn lỏn.
Giây sau cô bị đặt xuống chiếc giường mềm mại. Chiếc mũ bị hất tung, nệm giường vẫn chưa kịp đàn hồi thì Lăng Tiêu đã đè xuống.
Nụ hôn của anh rơi trên dái tai cô, Chu San lập tức nhắm mắt lại.
Lăng Tiêu vén tóc cô, nụ hôn dọc theo viền tai, mạnh mẽ và đầy khao khát.
Anh vừa tắm xong, toàn thân nóng rực, ngay cả hơi thở cũng mang theo hơi ấm bỏng rát.
Áo phao của Chu San bị kéo khóa, mái tóc của Lăng Tiêu vẫn còn ướt, những giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống khiến cô rùng mình.
Lăng Tiêu dừng lại, ngẩng đầu lên, ngón tay móc lấy cằm cô, bóp nhẹ trêu chọc: “Có thể làm được trò trống gì không?”
Trước khi đến Chu San đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều.
Cô cảm thấy những gì anh nói về “kết thúc” đang đến gần, lòng nặng trĩu.
Cũng bởi vì tối qua lúc chia tay anh thậm chí không hôn cô khiến cô bất an.
Còn vì gần đây, mỗi đêm anh về muộn, chỉ đơn thuần ôm cô ngủ, cô nghĩ anh vốn không phải kiểu người kiềm chế, trong lòng lại thấy thương anh.
Dù sao thì Chu San đã nghĩ ra rất nhiều lý do, phân vân cả ngày mới quyết định đến.
Nhưng bây giờ chỉ vì một câu nói của anh mà cô cảm thấy xấu hổ, tâm lý phòng thủ hoàn toàn sụp đổ.
Đôi mắt cô đỏ lên, đẩy vai anh: “Em vô dụng! Em về đây!”
“Về không nổi đâu!” Anh nói.
Anh luồn tay ra sau eo cô, dùng một chút sức nâng nửa thân trên cô lên, thuận tay cởi áo khoác ngoài, sau đó kéo cả áo len và áo lót ra cùng lúc.
Lông mi của anh khẽ động, tạm thời buông cô ra, với tay lấy điều khiển tăng nhiệt độ phòng lên một chút.
Khi anh quay lại Chu San đang bò về phía bên kia giường.
Anh nắm lấy mắt cá chân cô kéo mạnh cô trở lại, sau đó lật người cô nằm đối diện mình, kéo tay cô vòng qua cổ mình, ôm chặt cô rồi cắn vào tai cô: “Em mà về bây giờ chính là muốn anh chết.”
Chu San: “…” Cô không muốn anh chết.
Sáng hôm sau Chu San bị tiếng động nhỏ làm thức dậy.
Cô kéo mền trùm kín đầu, có chút bất mãn: “Ở công ty mà cũng chạy bộ à?”
Lăng Tiêu đáp “Ừ,” rồi lại bò lên giường, kéo mền ra và hôn lên trán cô: “Ở đây gần đài truyền hình, em ngủ thêm chút đi.”
Chu San nheo mắt, kéo mền trùm lại đầu.
Lăng Tiêu bật cười, lại kéo mền ra: “Xấu hổ gì chứ? Lát nữa bị ngạt thở thì làm sao?”
Chu San dùng tay nhỏ che mắt: “Tại trời sáng quá thôi.” Không phải xấu hổ.
Lăng Tiêu nhìn ra cửa sổ kính lớn sát đất, hôm nay trời trong xanh, ánh sáng tự nhiên tràn ngập.
Đúng là một ngày rất đẹp.
Anh với tay lấy điều khiển hạ rèm xuống.
Khi Chu San hé mắt, cô thấy những tấm rèm sọc trắng từ từ hạ xuống từ khe trên trần, che đi toàn bộ ánh sáng tự nhiên.
Trong lòng cô thầm mắng:
Đồ chó!
Đúng là đồ đàn ông chó!
Tối qua bảo anh kéo rèm, anh nói kính này chỉ nhìn được từ một phía, không cần sợ!
Nói rồi, còn bế cô đến gần cửa sổ, để cô ngắm nhìn ánh đèn thành phố.
Tối qua trời rất xấu, bầu trời tối đen như mực, ánh đèn xa xăm cũng mờ mịt.
Cô khóc nói không muốn nhìn, không đẹp chút nào. Nhưng anh không nghe, lại càng làm cô đau đầu hơn.
Sau đó hơi thở nóng bỏng của Chu San phủ lên kính một lớp hơi nước khiến cảnh vật ngoài cửa sổ càng trở nên mờ ảo.