Chu San liếc nhìn vào bên trong văn phòng, lẩm bẩm hỏi:
“Những nhân viên đó…”
Doreen đáp:
“Phần lớn khách hàng của văn phòng luật chúng ta đều là doanh nghiệp. Đây cũng là nguồn khách hàng chính. Bây giờ lượng công việc giảm, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, họ đã đi nơi khác rồi.”
Chu San gật đầu hiểu.
Chính là như vậy, miếng bánh nhỏ đi, không đủ chia nữa.
Đúng lúc đó Lăng Tiêu đang tiễn một khách hàng ra ngoài, Chu San lập tức đứng nép sang một bên.
Cô nghe được đoạn trò chuyện giữa hai người, trong lòng cảm thấy chua xót.
Cô nhớ Lăng Tiêu từng nói rằng anh chuyên về mảng luật hình sự. Thế nhưng người nữ khách hàng kia lại đang nhờ anh giúp đỡ tranh giành thêm tiền trợ cấp nuôi con – đây là vụ kiện ly hôn, thuộc về dân sự.
Tiễn khách xong Lăng Tiêu quay lại nắm tay Chu San dẫn cô vào văn phòng. Khuôn mặt anh không có chút nào khó chịu:
“Sao em lại đến đây? Luật sư Triệu đâu rồi?”
“Luật sư Triệu đến tòa án rồi. Em thấy còn sớm nên qua đây tìm anh ăn tối.”
“Được, xử lý xong việc sẽ đi ăn ngay.”
Chu San không nói gì.
Hai người bước vào văn phòng, vừa khép cửa lại Chu San liền đứng yên không nhúc nhích.
Lăng Tiêu quay đầu nhìn cô, hỏi:
“Sao thế?”
“Lăng Tiêu, em nghe nói hết rồi.”
Lăng Tiêu vốn cũng không định giấu cô, kéo tay cô khẽ nói:
“Lại đây, anh nói chuyện với em.”
Chu San lúc này mới đi theo anh.
Trong khi Lăng Tiêu vừa xử lý vài công việc đơn giản, giọng anh vẫn thản nhiên:
“Anh định nhường lại quyền sở hữu công ty.”
“Không còn cách nào khác sao?”
“Cách nào khác là sao?” Câu hỏi như thể hiện rằng đây không phải là chuyện bất đắc dĩ. Lăng Tiêu nhếch mép cười, giọng nói lười biếng: “Thật ra mấy năm nay, anh cũng hơi mệt rồi.”
“…”
“Bây giờ anh thế này, tiền cũng kiếm được rồi, danh tiếng cũng có rồi.” Lăng Tiêu tạm ngừng gõ bàn phím, liếc nhìn Chu San với chút tự mãn: “Chồng em bây giờ như thế này, có được tính là công thành danh toại không?”
Chu San không trả lời, nhưng nhìn dáng vẻ bất cần của anh lòng cô càng cảm thấy áy náy.
Thấy vẻ mặt đáng thương của cô Lăng Tiêu khẽ thở dài.
Cô thật sự là người khiến anh rèn được sự kiên nhẫn.
Lăng Tiêu dẹp đi vẻ mặt không nghiêm túc, cong ngón tay gọi cô:
“Lại đây.”
Chu San không do dự, đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc, trực tiếp ngồi lên đùi anh, ôm lấy anh, dựa mềm mại lên vai anh.
“San San.” Lăng Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy cô:
“Anh không làm sai, đúng không?”
Chu San gật đầu:
“Đúng.”
“Dù có xảy ra chuyện của ba em hay không, anh cũng sẽ tố cáo Tập đoàn Ấn Nhật. Em hiểu không?”
Chu San nhắm mắt lại, gật đầu:
“Em hiểu.”
“Trên đời này có rất nhiều quy tắc nhưng những điều không đúng chúng ta không nên thuận theo, đúng không?”
Chu San lại gật đầu:
“Đúng.”
“Được rồi.” Lăng Tiêu vỗ nhẹ lên đầu cô, bĩu môi:
“Thật ra anh cũng không thích ngành luật lắm đâu.”
Chu San mở mắt, đưa tay chạm lên ngực Lăng Tiêu.
Cô cảm nhận được chiếc huy hiệu luật sư trên áo anh, ngón tay khẽ vuốt ve những đường nét trên đó.
Luật sư Triệu không đeo.
Lý Thượng cũng không đeo.
Họ đều không đeo.
Ngay cả người ngoài cũng nói, hiếm có ai không ra tòa mà vẫn đeo huy hiệu luật sư.
Vậy mà anh lại nói mình không thích ngành luật.
Lăng Tiêu kéo Chu San ngồi vững trên đùi mình hơn, hai tay ôm lấy cô, vừa thoải mái gõ bàn phím vừa tự giễu nửa thật nửa đùa:
“Anh đang hoang mang lắm.”
Chu San chớp mắt, kéo cổ áo Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, Điều 36 trong Bộ luật Hình sự là gì?”
Lăng Tiêu khựng tay, cúi đầu nhìn hàng mi cong vút của Chu San: “Gì cơ?”
Chu San không trả lời, dường như đang chờ anh đáp lại câu hỏi vừa rồi.
Lăng Tiêu khẽ cười, tiếp tục gõ bàn phím, trả lời ngay: “Trách nhiệm bồi thường dân sự.”
Chu San lại hỏi: “Thế Điều 136 thì sao?”
Lăng Tiêu: “Tội gây tai nạn do vật liệu nguy hiểm.”
Chu San: “Còn Điều 236?”
Lăng Tiêu: “Tội lừa đảo trong hợp đồng.”
Chu San: “Điều 336 thì sao?”
Lăng Tiêu: “Tội hành nghề y trái phép.”
Chu San: “Điều 436?”
Lăng Tiêu: “Tội gây tai nạn liên quan đến vũ khí, trang bị.”
Chu San tiếp tục: “Thế Điều 536 thì sao?”
Lăng Tiêu khẽ “chậc” một tiếng, không khách sáo gõ nhẹ vào trán cô:
“Bộ luật Hình sự chỉ có 452 điều thôi!”
Chu San xoa xoa trán, bĩu môi, hờ hững “ồ” một tiếng.
Lăng Tiêu liếc màn hình máy tính, tiếp tục gõ bàn phím: “Hỏi mấy cái đó làm gì?”
Chu San rúc vào lòng Lăng Tiêu, giọng nhẹ nhàng: “Lăng Tiêu, anh không hoang mang.”
Âm thanh gõ bàn phím lập tức dừng lại.
Chu San hít một hơi sâu, bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên cổ Lăng Tiêu:
“Lăng Tiêu, em sẽ luôn ở bên anh.”
Lăng Tiêu hôn nhẹ lên trán cô: “Được.” Chỉ cần vậy là đủ.
Sau đó hai người cùng đi ăn tối.
Trong bữa ăn nhân viên phục vụ giới thiệu một loại rượu vang trắng. Chu San rất hứng thú nhưng nghĩ đến việc Lăng Tiêu phải lái xe, cô thất vọng lắc đầu.
Nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của cô Lăng Tiêu không nói gì, chỉ bảo phục vụ gói một chai mang về.
Về đến nhà Lăng Tiêu bắt đầu rót rượu để rượu “thở”.
Cả hai chọn một bộ phim, nằm dài trên ghế sofa và nhấm nháp rượu.
Gần đây cả hai đều quá mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.
Giờ đây khi thả lỏng, cơ thể họ như tan chảy, mềm nhũn không còn sức lực.
Phòng khách tắt đèn, chỉ còn ánh sáng mờ ảo. Bộ phim là một tác phẩm tình cảm nghệ thuật chậm rãi, tông màu trầm và hơi hướng cổ điển.
Thực ra Chu San không xem nhiều. Cô chỉ cảm thấy nằm trong lòng Lăng Tiêu thật thoải mái.
Như một chú mèo nhỏ, cô hết cọ qua rồi cọ lại, cuối cùng cũng khiến Lăng Tiêu không chịu nổi nữa.
Lăng Tiêu giật lấy ly rượu trên tay cô, ép cô nằm xuống ghế sofa. Anh cẩn thận vén tóc cô tránh để bị đè lên.
Ánh sáng từ bộ phim lấp lánh thay đổi, chiếu lên gương mặt của Lăng Tiêu.
Anh nắm lấy tay cô, giọng trầm khàn đầy khao khát: “Nhìn xem em đã làm gì đấy.”
Ánh mắt anh đầy sự ngang tàng như thật sự đang trách móc cô.
Nhưng cũng chứa đựng một chút kiềm chế, như đang ám chỉ cô nên chủ động làm điều gì đó để chuộc lỗi.
Bàn tay Chu San nóng bừng nhưng bị anh giữ chặt không thể nhúc nhích.
Những nụ hôn dày đặc phủ xuống, Chu San thở dốc không kịp, cũng quên cả việc phản kháng.
Mãi đến khi Lăng Tiêu khẽ cắn vai tròn trịa của cô Chu San mới tỉnh táo lại, đẩy anh:
“Đừng ở đây, em sẽ ngã mất.”
Giọng cô run rẩy, mang theo hơi thở gấp, không giống từ chối, mà như đang cầu xin.
Cách từ chối nửa vời này lại càng khiến Lăng Tiêu thích thú.
“Không đâu.” Anh vén tóc bên mặt cô, dỗ dành:
“Anh sẽ ôm chặt em.”
Chu San cắn môi nhìn anh.
Lăng Tiêu chậm rãi chớp mắt, cúi đầu hôn lên má cô:
“Gần đây thật chẳng có chuyện gì vui cả.”
Chu San không nói gì, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp, vòng tay qua cổ anh và hôn anh.
Lăng Tiêu nắm lấy phần áo trên vai cô đã rơi xuống, vừa định kéo xuống thêm thì bất chợt một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Cả hai người lập tức khựng lại.
Kèm theo âm thanh mở cửa, Chu San theo phản xạ đạp Lăng Tiêu ra nhưng lại trượt tay khỏi mép sofa, cả hai cùng ngã xuống sàn.
Không kịp chạy, Chu San cuống quýt rúc vào lòng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cũng không tránh khỏi lúng túng, ôm lấy Chu San, nghiêng đầu nhìn sang. Mẹ Lăng và Lăng Việt đứng đó, gương mặt cũng đầy ngại ngùng.
Lăng Tiêu ngồi dậy từ dưới sàn, Chu San đỏ bừng cả cổ, càng rúc sâu vào lòng anh hơn.
Anh bế cô lên bước về phía phòng ngủ:
“Mọi người cứ tự nhiên.”
Sắp đến cửa phòng, Chu San nghe thấy giọng nói không kìm được sự kích động của mẹ Lăng vang lên phía sau:
“Hai đứa cứ tiếp tục đi, đừng bận tâm đến chúng ta!”
Về đến phòng Chu San lập tức chui vào mền, quyết tâm chôn mình chết luôn cho xong.
Lăng Tiêu kéo mấy lần mền ra đều bị Chu San đá mạnh không chịu.
Cô thực sự tức giận: “Em đã bảo là không được làm trên sofa rồi mà!!!”
Lăng Tiêu khẽ ho một tiếng, cố gắng bình tĩnh: “Em yêu à, em đang nhầm trọng tâm vấn đề rồi. Chúng ta nên đổi mật khẩu khóa cửa mới đúng.”
Đồ đàn ông đáng ghét!
Đồ đàn ông đáng ghét quá đi!
Đến lúc này rồi mà còn nói lung tung!
Chu San lật tung mền lên, thở phì phò, rồi đá anh:
“Tất cả là tại anh! Ra ngoài đi! Ra ngoài!”
Lăng Tiêu nắm lấy mắt cá chân cô: “Anh ra ngoài thì đi đâu?”
“Em không cần biết! Ra ngoài ngay!”
Lăng Tiêu đẩy chân cô vào trong mền, quấn cả người cô lại rồi ôm chặt:
“Không cần phải giải thích. Sáng mai hãy ra ngoài!”
Chu San vốn định phản kháng nhưng không dám hét lớn. Cô chỉ cảm thấy mình thua thiệt quá mức.
Sáng hôm sau Chu San nhất quyết không chịu ra ngoài.
Mãi đến khi Lăng Tiêu nói nếu cô không ra mẹ Lăng sẽ tự vào gọi thì cô mới chịu khuất phục.
Trên bàn ăn Chu San cúi đầu chăm chú ăn cơm không dám ngẩng mặt lên.
Nhưng Lăng Việt ở dưới bàn lại cứ đá chân cô.
Chu San càng cúi đầu thấp hơn.
Mẹ Lăng gắp thức ăn cho cô:
“San San, chiều nay chúng ta ra ngoài dạo một chút nhé?”
Chu San khẽ gật đầu:
“Dạ, được ạ.”
Buổi chiều, mẹ Lăng dẫn Chu San đi dạo, thẳng đến cửa hàng trang sức bằng vàng trong trung tâm thương mại.
Trước quầy trưng bày, mẹ Lăng chỉ vào một chiếc vòng tay bằng vàng rất to với thiết kế cực kỳ khoa trương.
Chu San giật giật mí mắt, nghĩ thầm: “Đeo cái này ra ngoài sao được đây?”
Nhưng ngay sau đó tay cô đã bị nắm lấy, chiếc vòng vàng được đưa lên cổ tay cô để thử.
Chu San tròn mắt ngạc nhiên:
“Dì ơi?”
Cô nhân viên bán hàng đã bắt đầu nở nụ cười và khen ngợi:
“Dì ơi, đây là con dâu tương lai của dì đúng không ạ? Đẹp quá! Dì đúng là bà mẹ chồng tuyệt vời!”
Mẹ Lăng cười hớn hở:
“Không phải con dâu tương lai, mà là con dâu hiện tại rồi.”
Chu San muốn rút tay lại:
“Dì ơi, làm gì vậy ạ?”
Mẹ Lăng nhẹ nhàng nói:
“San San, cưới xin thì phải sắm mấy món này chứ.”
Chu San: “…”
Sau đó mẹ Lăng tiếp tục chọn thêm dây chuyền, nhẫn, bông tai… mỗi món đều hoa mỹ và khoa trương đến mức không tưởng.
Chu San không chịu nổi nữa, kéo mẹ Lăng ra khỏi cửa hàng.
Ra đến ngoài trung tâm thương mại Chu San mới nói:
“Dì ơi, con không muốn những thứ đó.”
Mẹ Lăng gật gù, tỏ ra thấu hiểu:
“Thế con thích gì? Mình mua thứ con thích.”
“Không phải…” Chu San xua tay. “Con không muốn bất cứ thứ gì.”
“Không được! Đám cưới sao có thể không chuẩn bị gì?”
“Nhưng con với Lăng Tiêu đã kết hôn rồi mà.”
“Nhưng chưa tổ chức lễ cưới đúng không?” Mẹ Lăng nắm lấy bàn tay nhỏ của Chu San: “Con xem, đến giờ con vẫn gọi ta là ‘dì’ mà.”
Chu San “…”
Mẹ Lăng lại kéo cô quay lại trung tâm thương mại:
“Ta thấy hai đứa tình cảm như vậy, ta vui lắm.”
“…”
“Ta nói cho con nghe, tổ chức đám cưới vất vả lắm đấy. Trước tiên phải chụp ảnh cưới, sau đó đặt nhà hàng, chọn địa điểm, tìm người tổ chức, chọn kẹo cưới, rồi cả thiệp mời…”
Chu San nghe mà đầu óc mơ hồ. Cô đâu có nói là muốn tổ chức lễ cưới đâu?
Mẹ Lăng hào hứng quá mức, kéo cô đi lòng vòng cả buổi chiều, suýt nữa còn lôi cô vào cửa hàng áo cưới.
Khi hai người trở về nhà thì trời đã tối, trên tay là đầy những túi đồ lớn nhỏ.
Vừa mở cửa Lăng Việt lập tức chạy lại, tò mò lục lọi các hộp đồ:
“Mua gì mà nhiều thế?”
Chu San cười bất lực. Đây đã là kết quả sau vô số lần cô ngăn cản, nếu không thì chắc phải gọi xe tải đến chở đồ rồi.
Trong bữa tối, mẹ Lăng vừa ăn cơm vừa xem điện thoại, sau đó phấn khích đưa điện thoại đến trước mặt Chu San:
“San San, con xem địa điểm tổ chức đám cưới này đi, trang trí toàn màu hồng, chắc con thích lắm nhỉ?”
Chu San nheo mắt cười sau đó đá nhẹ Lăng Tiêu dưới gầm bàn.
Lăng Tiêu đang gắp thức ăn, giọng điệu lạnh nhạt:
“Mẹ, chuyện của bọn con, bọn con tự có kế hoạch.”
“Kế hoạch gì?” Mẹ Lăng chẳng để tâm, quay sang Chu San:
“San San, tối nay con xem thử cửa hàng áo cưới nào đẹp, mẹ rảnh, có thể giúp con tham khảo.”
Tiếng “cạch” vang lên khi Lăng Tiêu đặt đũa xuống bàn.
Anh không nói gì nhưng thái độ rõ ràng đã rất kiên quyết.
Mẹ Lăng liếc nhìn anh một cái rồi không nói thêm gì về chuyện đó nữa.
Chu San lại đá Lăng Tiêu một cái, anh mới tiếp tục ăn cơm.
Mẹ Lăng và Lăng Việt quyết định ở lại nhà họ, nói là đợi Chu San được nghỉ sẽ cùng về quê đón Tết.
Ngày cuối năm, khi đài truyền hình đã lác đác vắng người, đồng nghiệp đều đã về nhà, Chu San là người cuối cùng rời đi.
Cô thu dọn đồ đạc, xách theo phần quà Tết của đài phát rồi gọi xe trở về nhà.
Nhìn ra cửa sổ xe, cô thấy những chiếc đèn lồng đỏ và biểu tượng chữ ‘Phúc’ nhấp nháy qua từng góc phố, lòng cô vừa thấy ấm áp lại có chút chua xót.
Chu San gọi video chúc Tết dì mình, chúc bà năm mới vui vẻ.
Dì cô vẫn ở nước F, nơi chẳng có chút không khí Tết, nói rằng lát nữa còn phải tham gia một buổi tiệc rượu. Hai người chưa nói được bao lâu thì dì cô bị trợ lý gọi đi gấp, phải ngắt cuộc gọi.
Chu San thầm ngưỡng mộ tính cách tự do của dì, như thể không có gì có thể ràng buộc được bà.
Nhưng cô thì khác. Cô thích cảm giác được người khác nhớ đến, cũng thích việc mình có người để nhớ mong.
Khoé môi cô khẽ cong lên, tựa đầu vào cửa kính xe, cảm thấy tầm nhìn ngày càng mờ đi, đầu óc ngày càng nặng trĩu.
Khi xe dừng lại cô mới mở đôi mắt nặng nề của mình, thấy bên ngoài cửa xe là một mảng tối đen như mực.
Đầu cô đau nhói, cổ họng khô khốc, phải cố gắng mấy lần mới phát ra được tiếng khẽ hỏi:
“Bác tài, đường này… có phải đi nhầm rồi không?”
Người đàn ông ngồi ghế lái quay đầu lại, dưới chiếc mũ lưỡi trai là một gương mặt trẻ trung và hiền lành. Cậu mỉm cười với cô.
Người này Chu San đã từng gặp qua.
Là trong bản tin.
Cậu ta là Nhậm Hưng Xuyên, con trai thứ hai của Nhậm Tiên Lễ.
Cậu ta mới 17 tuổi, trước giờ học ở nước ngoài. Vì bị bệnh, cậu ta mới trở về nước gần đây và là người duy nhất trong nhà họ Nhậm sống sót sau sự kiện chấn động ấy.