• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu San ôm Lăng Tiêu, uất ức nói: “Em bị đình chỉ công tác rồi.”

Đối với kết quả này Lăng Tiêu không ngạc nhiên, từ việc chiều nay cô chạy đến đòi kiện đã có thể đoán được.

Hơn nữa anh cho rằng đối với chuyện như thế này, đình chỉ công tác là cách xử lý thỏa đáng nhất của đơn vị sử dụng lao động.

Lăng Tiêu: “Lúc nào cũng kêu ngủ không đủ, vậy thời gian này ngủ cho đã đi.”

Đây là kiểu nói gì vậy? Đúng là thẳng nam!

Chu San đè vai Lăng Tiêu đẩy ra, gợi ý: “Em muốn anh an ủi em.”

“An ủi?” Lăng Tiêu nói chậm rãi, anh nhìn chằm chằm Chu San, đáy mắt mang ý xấu: “An ủi thế nào?”

Lời vừa dứt ánh mắt anh từng tấc một quét qua mặt cô như mang theo tia lửa, có xu hướng lan rộng.

Chu San đưa tay che mắt anh, mắng: “Anh phiền quá đi.”

Lăng Tiêu bị phản ứng của cô chọc cười, sao mà mềm mại dịu dàng thế? Nhất thời không phân biệt được cô đang giận hay đang làm nũng. Anh càng muốn trêu cô, nghĩ vậy tay liền luồn vào áo cô.

Chu San vội vàng vặn eo né tránh. Vốn đang ngồi trên đùi anh, hai chân không chạm đất không có chỗ tựa, có cảm giác như sắp ngã xuống.

Chu San một tay quàng cổ Lăng Tiêu, một tay giữ tay nghịch ngợm của anh: “Em… em muốn đi vệ sinh.”

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Chu San, híp mắt lại, đầy vẻ nghi ngờ.

Chu San gật đầu: “Thật sự muốn đi vệ sinh.”

Lăng Tiêu cười khan một tiếng, thả cô ra. Chu San được tự do, đứng dậy đi về phía cửa, bị Lăng Tiêu gọi lại.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía phòng nghỉ: “Trong đó có nhà vệ sinh.”

Có nhà vệ sinh? Chu San đã vào phòng nghỉ mấy lần, bên trong một nhìn là thấy hết, không hề có nhà vệ sinh. Vậy là lại muốn dụ cô vào phòng nghỉ!!!

Suy nghĩ đến đây Chu San cắn môi dưới trừng mắt nhìn Lăng Tiêu, vội vàng chạy ra ngoài: “Em không muốn ở đây.”

Chu San đi vệ sinh xong quay lại, Doreen đã đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, trong văn phòng lớn cũng chẳng còn mấy nhân viên.

Cô đẩy cửa văn phòng Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, khi nào anh tan làm?”

Lăng Tiêu ngước mắt nhìn Chu San một cái: “Chờ chút.”

Nói xong anh cúi đầu tiếp tục ký văn bản.

Chu San đi qua, đi vòng quanh một chút rồi đứng bên cạnh bàn làm việc, dựa vào mép bàn chơi điện thoại. Cô mở ứng dụng tin tức, quả nhiên Trác Duyệt lại lên đầu bảng tin tức.

Tài khoản chính thức “Công an Ngọc Hòa” đăng thông báo tình hình, chính thức điều tra về việc cô Trác và KOL triệu fan thông qua nền tảng mạng đăng tải bài viết “Công lý ở đâu? Lẽ trời ở đâu?” chất vấn phán quyết không công bằng của Tòa án Nhân dân Trung cấp thành phố Ngọc Hòa.

Chu San vuốt màn hình điện thoại, thấy các tài khoản chính thức như “Viện Kiểm sát Ngọc Hòa”: “Tòa án Ngọc Hòa” đều chia sẻ thông báo này.

Chu San đang xem chăm chú, đột nhiên bên tai truyền đến hơi thở nóng. Cô quay đầu, không biết Lăng Tiêu đã đến từ lúc nào, giờ dán sát bên cạnh cô, cúi mắt nhìn cô.

Chu San còn chưa kịp phản ứng thì eo đã bị anh ta ôm lấy bằng một tay.

Bàn tay anh to lớn, cánh tay mạnh mẽ, chỉ cần dùng chút sức là mũi chân của Chu San đã rời khỏi mặt đất.

Cô bị bế thẳng vào phòng nghỉ.

Đầu Chu San như nổ tung, cô dùng đôi tay nhỏ nhắn đấm nhẹ vào ngực anh, hoảng hốt nói: “Em không muốn ở đây! Không muốn ở đây!”

Cô biết người như Lăng Tiêu luôn hành động tùy ý, trong chuyện tình cảm cũng không ngoại lệ.

Anh luôn cho rằng những gì anh mang lại cô đều có thể chịu đựng, thậm chí còn dụ dỗ cô chấp nhận.

Đó là sự bá đạo và ngang ngược bẩm sinh của anh.

Chu San thực ra rất thích điểm này.

Nhưng đây là nơi làm việc, cô không thể vượt qua rào cản tâm lý của mình.

Lăng Tiêu không để ý đến sự giãy giụa của cô, ôm cô với mục đích rõ ràng, bước đến bên cạnh chiếc tủ quần áo.

Bên cạnh là một bức tường sọc dọc, anh dùng tay đẩy nhẹ, một nhà vệ sinh không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi hiện ra.

Đôi mắt Chu San ngưng lại, ngây người.

Đến khi cả hai chân cô đã chạm đất, cô vẫn đờ đẫn nhìn nhà vệ sinh bất ngờ xuất hiện này.

Lăng Tiêu lười biếng dựa vào tủ quần áo, tay trái chống vào cánh cửa ẩn như muốn đợi cô hiểu rõ tình hình.

Nhưng phản ứng của cô thực sự hơi chậm.

Một lúc lâu sau lông mi cô khẽ rung, đưa tay lên vỗ nhẹ, cứng đơ giả vờ bất ngờ: “Wow! Thật tuyệt! Đúng là có nhà vệ sinh!”

Nói xong khóe môi cô kéo xuống, cúi đầu quay người bước ra ngoài.

Lăng Tiêu đi theo sau, giọng điệu đầy ý cười: “San San, vừa nãy em nói ‘không muốn ở đây’, là có ý gì?”

Rõ ràng anh đã biết cô có ý gì nhưng vẫn cố ý trêu chọc.

Chu San đưa tay che đôi tai nóng bừng, bước chân nhanh đến mức như muốn bay lên.

Hai người đi xuống lầu tìm một quán gần đó ăn tối.

Trong lúc ăn Lăng Tiêu nhận một cuộc điện thoại.

Chu San thấy anh cúp máy, liền gắp miếng mực cuối cùng cho anh: “10 giờ anh còn phải họp à?”

“Ừ.” Lăng Tiêu khẽ cười, gắp miếng mực đút vào miệng Chu San, dặn dò: “Vậy nên ăn xong em về nhà trước.”

“Thế mấy giờ anh mới về được?”

“Không chắc họp xong lúc nào.”

Vậy chẳng phải là có thể rất muộn sao?

Chu San ngừng nhai, nhìn Lăng Tiêu hỏi: “Thế anh có về không?”

Lăng Tiêu khẽ đáp “Ừ”: “Chắc chắn về.”

Ăn xong Lăng Tiêu đứng cùng Chu San bên đường chờ xe.

Lúc này màn đêm đã buông xuống nhưng thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn.

Có lẽ vì thời tiết lạnh, người đi đường không nhiều, ai cũng cúi đầu bước đi vội vã.

Chu San nắm lấy ngón tay của Lăng Tiêu thể hiện sự dịu dàng quan tâm: “Nếu muộn quá anh ngủ luôn ở phòng nghỉ đi, em ở nhà một mình cũng không sao đâu.”

Lăng Tiêu cúi mắt, liếc nhìn cô: “Em làm sao thế?”

Câu trách móc bất ngờ khiến Chu San hơi ngơ ngác, khẽ mở miệng thở ra một làn hơi ấm: “Hả?”

“Kết hôn rồi, còn không cho người ta về nhà?”

“Em chỉ là đang quan tâm anh, không muốn anh phải đi lại vất vả thôi mà.”

Cô cúi nhẹ mắt, hàng mi dài cong vút dưới ánh đèn đường trông như chiếc chổi nhỏ, đôi môi đỏ hồng hơi chu lên, trẻ trung và đáng yêu.

Lăng Tiêu luôn cảm thấy cô vẫn chưa thật sự trưởng thành.

Anh giơ tay định véo má cô nhưng khi đầu ngón tay chạm vào làn da lạnh buốt, lại đổi sang vuốt ve.

Một tay không đủ, anh dùng cả hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.

Khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn như trẻ con bị đôi bàn tay to lớn của anh “dày vò” đến mức hơi biến dạng, ngũ quan như bị ép sát lại, nhưng trông lại mềm mại đáng yêu.

Lăng Tiêu không khách sáo xoa nhẹ vài cái rồi đề xuất một ý kiến rất hợp lý: “Hay là em ở lại công ty nghỉ ngơi với anh đi.”

!!!

Đôi mắt Chu San bỗng mở to, phản chiếu ánh đèn đường sáng rực, trông như được thêm hiệu ứng đặc biệt.

Rồi đôi tay của Lăng Tiêu bị gạt ra, còn bị cô lườm một cái rất dữ dội.

Đúng lúc đó xe đặt qua ứng dụng dừng ngay trước mặt Chu San, cô không chút do dự bước lên xe.

Sau đó Lăng Tiêu thấy cửa kính xe hạ xuống, Chu San thò đầu ra, đôi mắt tròn xoe lườm anh: “Lăng Tiêu! Không phải em nghĩ lung tung! Chính anh muốn thế, đừng tưởng em không biết!”

Chu San luôn suy nghĩ nhanh nhạy, Lăng Tiêu biết rõ điều đó.

Ví dụ như lúc này, anh nhìn chiếc xe khuất dần mới từ từ hiểu được ý cô vừa nói.

Anh khẽ nhướng mày, khóe môi nhếch lên rồi đưa tay xoa mũi, hiếm khi cảm thấy có chút áy náy.

Được rồi.

Cô nói không sai.

Anh thực sự muốn thế.

Lăng Tiêu về rất muộn, khi đó Chu San đã buồn ngủ lắm rồi. Cô ôm anh chưa kịp nói câu nào đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau Chu San nghe thấy tiếng nhạc nhẹ nhàng, biết rằng Lăng Tiêu sắp dậy.

Cô ôm chặt anh không chịu buông, giọng ngái ngủ khẽ vang lên: “Ừm ừm…”

Lăng Tiêu hôn nhẹ lên chóp mũi cô: “Ngoan nào, thả anh ra.”

Cô lại dụi vào lòng anh, giọng mềm mại: “Không muốn, anh về trễ thế mà, không thể bỏ chạy bộ được sao?”

Lăng Tiêu không biết phải nói sao với cô rằng chạy bộ không phải việc bắt buộc, mà chỉ là cách nhắc nhở anh rằng một ngày mới bắt đầu, anh vẫn còn việc chưa hoàn thành và cần tỉnh táo.

Anh nhìn Chu San vài giây, nắm cổ tay cô kéo ra một cách dễ dàng rồi đứng dậy cầm con gấu bông hung dữ sau lưng cô đặt vào lòng cô.

Anh vừa bước xuống giường Chu San đã bật dậy, mền bông xộc xệch chất đống ở thắt lưng, con gấu bông cũng bị vứt sang một bên.

Mái tóc cô rũ xuống che nửa khuôn mặt, nếp mí chưa rõ hẳn, cô nhỏ giọng nói: “Em đi chạy bộ với anh.”

Chu San biết Lăng Tiêu rất bận, cũng mơ hồ nhận ra sắp có chuyện lớn xảy ra.

Lòng cô bất an nhưng không muốn thể hiện ra ngoài để anh lo lắng.

Cô chỉ muốn ở bên anh nhiều hơn, làm anh vui vẻ hơn.

Thế nhưng Lăng Tiêu bận rộn đến mức chẳng có thời gian cho cô ở bên hay dỗ dành.

Vậy nên giờ cô không đi làm, lại có thể dậy sớm để cùng anh chạy bộ.

Cô nghĩ chuyện chạy bộ buổi sáng chẳng có gì khó khăn, dù sao chạy xong còn có thể về ngủ bù.

Nhưng cô đã bỏ qua một yếu tố quan trọng: thể lực.

Mới chạy được nửa vòng Chu San đã không chịu nổi, ngồi phịch xuống ghế dài, tay vẫy vẫy, thở không ra hơi: “Em nghỉ chút… Anh chạy tiếp đi… đừng quan tâm em.”

Lăng Tiêu cốc nhẹ vào trán cô: “Không được ngồi đây nghỉ, lên nhà làm bữa sáng đi.”

“Được, được,” cô miệng thì đồng ý nhưng cơ thể chẳng buồn động đậy.

Lăng Tiêu nắm lấy cánh tay mềm mại của cô kéo cô đứng dậy rồi đẩy nhẹ về hướng tòa nhà: “Mau về đi, ngồi đây sẽ bị cảm lạnh.”

Lúc này Chu San mới từ từ bước về nhà.

Chu San là người rất biết điều. Sau khi bỏ cuộc chuyện chạy bộ, cô bắt đầu sáng tạo đủ kiểu bữa sáng khác nhau.

Ngoài thời gian làm bữa sáng cô cũng không để bản thân nhàn rỗi. Cô tìm hiểu về khoảng thời gian sáu năm gần đây của Lăng Tiêu mà cô đã bỏ lỡ.

Trên mạng, cô đọc nhiều phân tích về các vụ kiện tiêu biểu của anh. Cô đến bệnh viện thăm các nạn nhân từng được Lăng Tiêu hỗ trợ và còn đến sở cảnh sát để tìm gặp cảnh sát Tống, hỏi về quá khứ của anh.

Qua đó Chu San nhận ra rằng Lăng Tiêu giống như một “kẻ cô độc.”

Mối quan hệ giữa anh và cảnh sát Tống bắt đầu từ một vụ kiện khi cảnh sát Tống bị cáo buộc sử dụng vũ lực quá mức trong nhiệm vụ gây xôn xao dư luận. Lúc đó Lăng Tiêu đã chủ động nhận vụ kiện này.

Chu San vốn nghĩ cảnh sát Tống và Lăng Tiêu là bạn thân nhưng cảnh sát Tống lại nói họ thậm chí chưa từng ăn chung bữa nào, chỉ như “bạn bè trong công việc” mà thôi.

Từ cảnh sát Tống, Chu San lần theo tìm đến pháp y Hứa.

Pháp y Hứa khoảng ba mươi tuổi, tính cách phóng khoáng.

Anh ta tựa vào cửa, cầm gạt tàn hút thuốc, khi nhắc đến Lăng Tiêu thì giọng đầy kỳ quặc: “Tôi và cậu ta chỉ là đồng nghiệp, chỉ có sự đồng cảm trong công việc, còn ngoài đời á? Chẳng có gì cả!”

Chu San: “…”

Pháp y Hứa liếc nhìn cô, vẻ mặt như đã hiểu rõ: “Cô đang kiểm tra cậu ta phải không?”

Chu San ngơ ngác lắc đầu.

Pháp y Hứa cười nhạt: “Yên tâm đi, cậu ta không hút thuốc, không uống rượu, không đi bar, nói là vợ không thích!”

Chu San: “…”

“Không ngờ thật,” pháp y Hứa cúi đầu, dí tàn thuốc vào gạt tàn, khẽ cười: “Cậu ta đúng là có vợ thật.”

Chu San: “…”

Sau một thời gian tìm hiểu Chu San nhận ra Lăng Tiêu là một người cuồng công việc. Anh không có bạn bè trong cuộc sống, cũng chẳng có bất kỳ hoạt động giải trí nào. Công việc chính là tất cả của anh.

Lăng Tiêu không phải là một cái tên rỗng tuếch trong giới luật pháp. Những thành tích của anh đều được xây dựng bằng sự nỗ lực và thời gian.

Chu San chợt nhớ đến buổi tối đầu tiên anh đưa cô về nhà. Căn nhà đó sạch sẽ đến mức không có dấu vết của cuộc sống.

Và cả phòng nghỉ trong văn phòng anh nữa, rõ ràng anh đã tính ở lại công ty.

Thì ra những năm qua, anh đã làm việc miệt mài và nhàm chán như thế.

Chu San hiểu rằng mỗi người có nhu cầu và mục tiêu khác nhau nhưng cô cảm thấy cách sống của Lăng Tiêu không ổn.

Thậm chí có chút gì đó giống như “suy sụp.”

Một sự “suy sụp” đối với cuộc sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK