Ban nãy Mục Vũ làm vỡ một cái ly, giờ thêm câu nói của Lăng Tiêu càng khiến thực khách ở bàn bên cạnh bị kinh động.
Mục Vũ là chủ quán, nhân viên chỉ có thể đi từng bàn trấn an, đồng thời mang lên các món ăn vặt ngon miệng để xin lỗi.
Dần dần không khí trong nhà hàng trở lại yên tĩnh, ngay cả âm nhạc trên sân khấu cũng đột ngột dừng lại.
Chu San chưa từng nghe Lăng Tiêu nói lời thô tục. Trong đầu cô nhanh chóng tua lại ký ức, xác định từ nhỏ đến lớn, dù lời nói của Lăng Tiêu đôi khi khó nghe nhưng chưa bao giờ anh văng tục.
Lúc này cô thậm chí quên cả ho.
Mục Vũ há miệng, giọng yếu ớt:
“Tôi muốn xin lỗi!”
“Không cần!”
Khóe môi Lăng Tiêu nhếch lên, một tiếng cười nhẹ vang ra đầy vẻ khinh bỉ và lạnh lẽo.
Mục Vũ nghẹn lời không nói được gì. Anh nhìn về phía Chu San, trên mặt là sự áy náy.
Dù gì đây cũng là nơi đông người.
Chu San không suy nghĩ nhiều, kéo tay áo sơ mi của Lăng Tiêu, giật nhẹ:
“Bình tĩnh lại đi… khụ khụ… đừng như thế.”
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Chu San.
Ngay giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, Chu San hít sâu một hơi, chớp mắt hai lần. Bàn tay nhỏ của cô lại siết chặt hơn, nắm lấy tay áo của anh.
Lăng Tiêu híp mắt, rút tay áo mình ra khỏi tay cô.
Động tác này không có gì đặc biệt, nhưng nước mắt của Chu San lập tức dâng lên, cô cắn môi, không dám nói gì.
Mục Vũ bước lên một chút, nói giọng chân thành:
“Tôi thật lòng muốn xin lỗi cậu và em gái cậu.”
Ánh mắt của Lăng Tiêu vẫn dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu San, nhưng câu trả lời lại dành cho Mục Vũ:
“Tôi đã nói rồi, không cần.”
Mục Vũ cảm thấy bực mình:
“Lăng Tiêu, cậu không có quyền ngăn tôi xin lỗi.”
Đôi mày của Lăng Tiêu khẽ động, nụ cười trên môi đầy vẻ mỉa mai như thể vừa nghe được điều gì đó nực cười.
Anh từ từ quay đầu lại nhìn thẳng vào Mục Vũ. Lúc này Lăng Tiêu ung dung tháo cúc áo tay, xắn nhẹ ống tay áo, nhướng mày:
“Câu đó mà cậu cũng nói ra được à?”
Nhìn thấy dáng vẻ như sắp động tay của Lăng Tiêu, Chu San vội tiến lên ôm lấy cánh tay anh:
“Người lớn cả rồi, đừng đánh nhau! Có chuyện gì thì nói đàng hoàng!”
Lăng Tiêu cảm thấy biểu cảm lo lắng của Chu San còn buồn cười hơn cả Mục Vũ. Anh cúi xuống nhìn cô, giọng lạnh nhạt:
“Buông tay.”
“Anh đừng đánh người! Học trưởng Mục Vũ vừa cứu em mà! Chuyện cũ bao nhiêu năm rồi, anh nên lý trí chút đi! Hơn nữa, anh là một luật sư, không thể… không thể phạm luật!”
Chu San nào dám dạy bảo Lăng Tiêu, dù giờ tình thế đã khác trước. Giọng cô ngày càng yếu, cuối cùng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Nhưng dựa vào hình dáng đôi môi, Lăng Tiêu vẫn ‘nghe’ được từng chữ không sót.
Chu San cắn môi, cô rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Lăng Tiêu lúc này.
Mặc dù đôi mày anh không nhúc nhích nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo hẳn đi, tựa như phủ một lớp băng khiến người ta cảm thấy đau đến tận xương.
Trái tim Chu San cũng như bị lớp băng đó bọc lấy, nặng nề rơi xuống.
Cô chưa kịp hiểu rõ cảm xúc kỳ lạ của mình, bàn tay nhỏ đã khẽ động, giọng lí nhí:
“Em không có ý đó.”
Lăng Tiêu:
“Vậy ý em là gì? Em đã tha thứ rồi à?”
“…”
Lăng Tiêu lại hỏi tiếp:
“Vậy em còn khóc cái gì?”
Chu San không hiểu, tha thứ cái gì?
Ánh mắt hai người giao nhau, Chu San làm sao có thể là đối thủ của Lăng Tiêu, rất nhanh liền cúi đầu chịu thua.
Lăng Tiêu nhìn cái đầu nhỏ của cô, nhắm mắt lại, hàng mày khẽ nhíu.
Anh mím môi, giọng nói lạnh lùng và xa cách:
“Được thôi! Hai người, một người muốn xin lỗi, một người muốn tha thứ.”
Sau đó anh rút tay mình ra, bật cười lạnh lùng:
“Cuối cùng thì lại là tôi phá hỏng buổi hẹn hòa bình của hai người. Ha! Là tôi không biết điều.”
Nói xong anh không do dự xoay người bước về phía cửa.
Các đồng nghiệp của Lăng Tiêu trong văn phòng luật tự giác đứng sang hai bên nhường đường cho anh. Ai cũng biết rằng vị đại luật sư này khi nổi giận thì rất đáng sợ, không ai muốn bị vạ lây.
Khi đi ngang qua Lý Thượng, anh để lại một câu lạnh lẽo:
“Đổi chỗ khác ăn!”
Chu San nhìn bàn tay mình giờ trống rỗng, ngón tay vô thức co lại. Cô quay người nhìn bóng lưng Lăng Tiêu.
Cô không ngờ lần đầu tiên gặp lại anh sau khi anh trở về từ nước ngoài lại như thế này.
Cô đã tưởng tượng ra nhiều cảnh gặp lại, thậm chí từng mơ rằng Lăng Tiêu ép cô vào góc tường, hỏi cô tại sao không chấp nhận cũng không từ chối, có phải muốn trở thành “tra nữ” thời đại mới không?
Nhưng giờ đây cô hoàn toàn bối rối.
Dù vậy cô biết rằng Lăng Tiêu đang giận.
Rất giận.
Khác hẳn với những lần trước.
Chu San cắn răng, chạy chậm đuổi theo:
“Lăng Tiêu—”
Lăng Tiêu nghe thấy nhưng không dừng bước, cũng không quay đầu lại. Anh đẩy cửa kính nhà hàng bước ra ngoài.
Một nữ luật sư quay sang nói với Chu San:
“Em gái, đi ăn cùng bọn chị luôn nhé.”
“Đi ăn?”
“Không sao đâu, em là em gái của Luật sư Lăng mà.” Nữ luật sư nghe thấy ai đó gọi Chu San là em gái Lăng Tiêu, không nghĩ ngợi nhiều, lịch sự mời:
“Đi chung luôn đi.”
Chu San nhìn qua cửa kính nhà hàng, bóng lưng của Lăng Tiêu đã dần khuất trong màn đêm mờ ảo.
Cô lắc đầu:
“Đây là buổi liên hoan của công ty chị, em không tham gia đâu.”
Nữ luật sư còn định mời thêm nhưng Chu San đã quay lại nhà hàng, nữ luật sư cũng không nói thêm nữa.
Chu San quay lại bàn ăn, lúc này nhân viên phục vụ đang thu dọn những mảnh vỡ của chiếc ly.
Âm nhạc trên sân khấu không biết từ khi nào đã bắt đầu trở lại, xung quanh thực khách thỉnh thoảng chỉ liếc mắt nhìn với vẻ tò mò.
Mục Vũ vội xin lỗi:
“Rất xin lỗi, San San, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.”
Chu San không đáp, cô vẫn bối rối, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Lăng Tiêu tức giận.
Mục Vũ kéo Chu San sang một bàn khác, đưa thực đơn cho cô:
“Em gọi thêm món gì đó ăn đi.”
Chu San lắc đầu từ chối, giờ cô làm gì còn tâm trạng mà ăn uống?
Cô luôn nghĩ rằng mâu thuẫn giữa Lăng Tiêu và Mục Vũ chỉ liên quan đến hai người họ. Hôm nay đến đây, cô còn mang theo một chút tâm trạng hóng chuyện.
Nhưng cô không phải kẻ ngốc. Qua cuộc đối thoại vừa rồi cô nhận ra rằng mâu thuẫn đó còn liên quan đến cô.
Chu San mím môi:
“Ban nãy anh nói, anh muốn xin lỗi em và Lăng Tiêu, ý anh là gì vậy?”
Mục Vũ đang rót nước cho Chu San, nghe câu hỏi tay anh khựng lại một chút sau đó tiếp tục.
Anh đặt chai thủy tinh xuống, thở dài sâu rồi nhìn Chu San:
“San San, anh xin lỗi.”
“Hửm?” Chu San tò mò, mắt mở to.
“Năm đó chuyện của ba em, là anh…” Mục Vũ cúi đầu, không dám đối diện với đôi mắt trong sáng của Chu San, giọng nói nhỏ dần:
“Anh là người đã nói ra.”
Chu San không ngờ mọi chuyện lại đi theo hướng này. Nhưng khi nghe nhắc đến ba mình, trái tim cô vẫn nhói lên một cái.
Mục Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm, giọng nói đầy áy náy:
“Ngày đó, ba em đang ở trong tình cảnh bị dư luận chỉ trích, chính là anh, anh đã nói với các bạn học rằng em là con gái của ông ấy, sau đó em bị bắt nạt, là anh không ngờ tới.”
Chu San chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, ngồi ngây người trên chiếc ghế sofa mềm mại, không thể phản ứng được gì.
Mục Vũ tiếp tục:
“Anh không biết mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy, mỗi khi nghĩ lại anh cảm thấy rất có lỗi. Anh luôn muốn xin lỗi em.”
Chu San chỉ cảm thấy trái tim mình như chìm xuống từng chút một.
Cảnh tượng bị bắt nạt ngày đó lại ùa về khiến cô toát mồ hôi lạnh dọc sống lưng.
Mục Vũ liếm môi:
“San San, thật sự xin lỗi, nếu em muốn bất kỳ sự bồi thường nào, cứ nói, anh có thể làm mọi thứ.”
Chu San mở miệng, nhưng chỉ thốt ra một câu:
“Em không cần.”
Mục Vũ ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng giật giật, cười rất miễn cưỡng:
“Đúng là anh hẹp hòi, còn nghĩ đến chuyện bồi thường cho em. Em không biết đâu, lần trước gặp em ở bệnh viện, em hoạt bát và rộng rãi, rồi còn chuyện nghề nghiệp em nói, em thật sự rất tốt bụng, anh vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa cảm kích, cảm kích vì em đã trưởng thành tốt như vậy.”
Một đóa hoa dù bị tỉa đi cành nhánh, sau nhiều năm vẫn nở rực rỡ, đó là nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của người trồng và nỗ lực của chính đóa hoa ấy.
Nhưng điều đó không có nghĩa là việc bị tỉa đi cành nhánh không ảnh hưởng gì đến nó.
“Nhưng…” Chu San nhìn Mục Vũ, sắc mặt không thay đổi: “em vẫn thường mơ thấy ác mộng, mơ thấy họ dùng đầu bút chọc em, mơ thấy họ dồn em vào góc tường, chửi mắng và đá em.”
Chu San nói ra những lời này mà không có cảm xúc gì nhưng khiến Mục Vũ sững sờ, mặt anh tái đi.
Sau một vài giây im lặng, Mục Vũ cắn chặt môi, nói từng chữ:
“Xin lỗi.”
Chu San không muốn nói gì thêm, nhưng lại không thể kiềm chế, lặp lại lời của Lăng Tiêu vừa rồi:
“Không cần.”
Hai từ này thật lạnh lùng.
Nó thể hiện sự từ chối của cô đồng thời cũng thể hiện rằng những lời nói và hành động của Mục Vũ đều là vô ích.
Chu San muốn nói thêm những lời đầy gai góc, thậm chí còn mong rằng lời nói có thể biến thành dao, đâm vào lòng người.
Nhưng cô nhìn Mục Vũ cuối cùng lại không thể thốt ra.
Chu San đứng dậy:
“Mong là sau này, chúng ta không gặp lại nhau nữa.”
Tổn thương đã xảy ra cô không thể quên cũng không thể tha thứ nên không muốn nói dối.
Tha thứ một cách thiện lương?
Giờ cô không làm được.
Vậy thì cứ để mọi thứ trôi qua như người qua đường.
Chu San rời khỏi nhà hàng, lang thang vô định trên phố cho đến khi đến quảng trường có đài phun nước cô mới tìm một chiếc ghế sắt ngồi xuống.
Nhờ trận mưa trưa nay, hôm nay thời tiết rất đẹp.
Ngẩng đầu lên là bầu trời đầy sao, bên cạnh là những ánh đèn rực rỡ nhấp nháy theo nhịp của đài phun nước.
Không xa có một quầy bán bóng bay, những quả bóng tròn màu hồng bên ngoài bao phủ đèn nháy.
Dù xung quanh ánh sáng rực rỡ nhưng trong đầu cô lại chỉ có những bóng tối không thể quên, những ký ức không muốn nhớ lại.
Cô muốn trở thành một kẻ xấu cứng rắn để trả thù những người đã từng bắt nạt mình.
Nhưng không thể.
Bởi vì có ba mẹ Lăng, có Lăng Tiêu, Lăng Việt, chính họ đã giúp cô không bị sa ngã trong những ngày tháng đó, không rơi vào tuyệt vọng.
Chu San nhìn lên không trung, ánh mắt lạc vào những ký ức, không biết đi đâu.
Người trong quảng trường dần thưa thớt, cuối cùng, ngay cả đài phun nước cũng ngừng chảy, thu mình vào hang động.
Chu San lau nhẹ nước mắt trên mặt rồi lấy điện thoại ra nhìn, đã hơn mười giờ tối.
Cô ấy phải về nhà rồi, đã muộn quá, không an toàn.
Chu San gọi một chiếc taxi, nói địa chỉ cho tài xế rồi dựa vào cửa xe.
Nhà?
Rõ ràng là nhà của Lăng Tiêu.
Nhưng cô lại khiến anh ấy giận đi mất.
Chu San tự hỏi, trên đời sao lại có người xấu như cô.
Vừa rồi ở nhà hàng, rõ ràng Lăng Tiêu là người đứng ra bảo vệ cô nhưng cô lại không nhận ra, anh ấy chắc chắn đã hiểu lầm là cô đứng về phía Mục Vũ rồi còn trách anh ấy xen vào chuyện không phải của mình. Nghĩ lại, anh ấy chắc chắn rất giận.
Bây giờ không biết Lăng Tiêu đang ở đâu, có nhà mà không thể về, còn cô lại đang chiếm chỗ của người khác.
Chu San bĩu môi, sao cô lại không phải là người câm nhỉ?
Nếu vậy thì có lẽ cô đã không thể nói những lời khiến Lăng Tiêu tức giận.
Chu San chớp mắt, ngồi thẳng người.
Cô nghĩ đến, cô có thể xin lỗi mà, có thể giải thích mà.
Cô đâu phải là người câm.
Nghĩ vậy Chu San lấy điện thoại ra, mở WeChat lên, lướt mãi mới tìm được Lăng Tiêu.
Chu San: “Anh ở đâu vậy?”
Chu San: “Anh không về nhà à?”
Chu San: “Em không chấp nhận lời xin lỗi của anh ta, chuyện lúc nãy em có thể giải thích mà.”
Chu San: “Em xin lỗi anh được không?”
Cô liên tiếp gửi vài tin nhắn nhưng cho đến khi xuống xe cũng không nhận được phản hồi từ Lăng Tiêu.
Chu San lo lắng không yên về đến nhà, ngồi trên quầy bar mà ngẩn người.
“Liệu Lăng Tiêu có không thèm để ý đến mình nữa không?”
“Không đâu! Không đâu!”
“Hay là gọi điện thoại thử?”
“Ừm~ anh ấy còn không trả lời tin nhắn, gọi điện chắc cũng không nghe đâu.”
“Không gọi sao biết anh ấy không nghe?”
“Gọi đi, đây là vấn đề thái độ.”
Chu San tự nói với mình, tự thuyết phục mình rồi ấn nút gọi.
Cô nín thở, tim đập mạnh đến mức như sắp nhảy ra ngoài, cảm giác thời gian như đang chậm lại.
Cảm giác đã trôi qua rất lâu, lâu đến mức cô đã nghĩ rằng Lăng Tiêu chắc chắn không nghe điện thoại thì đột nhiên điện thoại được nhấc lên.
Chu San lập tức lên tiếng:
“Lăng Tiêu, em…”
“San San!”
Không phải giọng Lăng Tiêu, Chu San nhìn màn hình điện thoại, chắc chắn đây là cuộc gọi của Lăng Tiêu, không hề sai.
Người đàn ông bên kia nói:
“Luật sư Lăng say rồi, cô có thể đến một chuyến không?”