• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc taxi tìm được một chỗ thích hợp rồi dừng lại bên lề đường. Xe của Lăng Tiêu vòng qua chiếc taxi và đỗ phía trước.

Chu San vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chờ Lăng Tiêu xuống xe và bước về phía mình rồi mới mở cửa xe.

Cô mặc một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, dài che đến giữa đùi. Vì khóc quá nhiều, đôi vai nhỏ nhắn vẫn không tự chủ được mà run nhẹ, trông vô cùng tủi thân.

Lăng Tiêu chưa từng dỗ ai bao giờ, chỉ gọi tên cô một tiếng:
“San San.”

Chu San quay mặt đi, dùng cánh tay nhỏ lau nước mắt còn vương trên má, nức nở:
“Không… không có tiền… không có tiền trả.”

Tình huống này thật buồn cười nhưng thái độ của Chu San lại vô cùng “ông lớn”.

Lăng Tiêu nhìn cô hai lần, không nói gì mà chỉ lặng lẽ bước tới trả tiền trước.

Chu San hít mũi hai lần để xoa dịu cảm xúc.

Không lâu sau cô nghe thấy tiếng bước chân của Lăng Tiêu đang đến gần.

Chu San mím môi bước nhanh về phía trước, như thể bị một cảm xúc không tên nào đó thúc đẩy.

“San San!” Lăng Tiêu đi theo phía sau gọi.

Gọi mấy tiếng Chu San vẫn không quay đầu.

Lăng Tiêu bước lên nắm lấy cánh tay Chu San rồi kéo mạnh khiến cô quay lại đối diện với anh. Vẻ mặt và giọng nói của anh trở nên nghiêm nghị:
“Chu San San!”

Chu San vốn nghĩ mình đã điều chỉnh được cảm xúc nhưng khi bị giọng nói đầy cảnh cáo ấy gọi tên cơn xúc động vô cớ lại trào dâng.

Cô quay mặt đi, nước mắt lại rơi xuống.

Lăng Tiêu nhìn cô, yết hầu khẽ trượt lên xuống rồi giọng nói dịu dàng hơn:
“Đừng khóc nữa.”

“Hứ!” Chu San lúc này khóc càng kỳ quặc, cộng thêm thái độ cố tình quay mặt đi không thèm nhìn anh, càng giống như một đứa trẻ không được cho kẹo.

Lông mi Lăng Tiêu khẽ run.

Anh chưa từng dỗ ai bao giờ.

Sau một lúc trầm tư anh nâng tay trái lên, nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, ép cô xoay khuôn mặt bướng bỉnh về phía mình.

Gương mặt cô với những giọt nước mắt phản chiếu dưới ánh nắng trông đáng thương vô cùng.

Lăng Tiêu hơi cúi người, tay phải kéo cổ tay áo sơ mi của mình rồi dùng vải áo khẽ lau nước mắt trên má cô.

Động tác của anh rất nhẹ, vì anh sợ nếu dùng thêm chút lực, làn da trắng mịn thấm đầy nước mắt ấy có lẽ sẽ bị tổn thương.

Và rồi anh rõ ràng nhận ra từng biểu cảm thoáng qua trên gương mặt Chu San.

Cô mím môi nhỏ lại, dần dần ép thành một đường thẳng, khóe miệng kéo xuống, như thể cảm giác ấm ức lại trỗi dậy, cố gắng hết sức để kìm nén.

Đôi mắt to chớp chớp hai lần, nước mắt lại tràn ra, Lăng Tiêu một lần nữa dùng tay áo lau giúp cô.

Khóe môi anh dần hiện lên một chút cong, giọng điệu cũng trở nên hàm ý:
“Trước đây anh cũng từng mắng em như vậy, chẳng phải em đều ngoan ngoãn nhận sai, nhận thua sao?”

“?”

“Sao hôm nay lại bướng bỉnh như thế này?”

“!!!”

Chu San trừng mắt nhìn anh, chạm ngay vào ánh cười trong mắt anh.

Ánh cười?

Chu San lập tức cảm thấy mình nhìn nhầm.

Không phải anh đến để xin lỗi sao?

Cô lại nhìn kỹ hơn, không chỉ trong mắt, mà cả trên chân mày của anh cũng nhuộm đầy nét cười.

Đây có phải thái độ mà người xin lỗi nên có không? Đây là những lời nên nói sao?

Chẳng lẽ trước đây không phản kháng thì sau này cũng không được phản kháng nữa à?

Bây giờ mọi chuyện đã khác xưa rồi!

Cô còn chịu nổi ấm ức này sao?

Chu San cắn môi, vung tay hất tay của Lăng Tiêu ra, xoay người bỏ đi.

Vừa đi được hai bước cô lại bị anh kéo lại.

Chu San nhăn mặt, bắt đầu giãy giụa, nhưng chỉ vài lần đã bị bàn tay rộng lớn của Lăng Tiêu giữ chặt lấy cánh tay.

Anh giữ cô lại trước ngực mình, giọng nói không hề có chút tức giận vì sự bướng bỉnh của cô mà còn mang theo chút hài hước:
“Vì anh không khen em nên em giận? Hay vì anh mắng em nên em thấy ấm ức?”

Có khác biệt sao?

Cô không thể vừa tức giận vừa ấm ức được à?

Còn cảm thấy bực bội nữa!

Chu San không trả lời, chỉ “hứ” một tiếng, mím môi, quay mặt sang một bên. Nhưng dáng vẻ giận dỗi đó lại bị một tiếng nấc bất chợt vì khóc làm gián đoạn, cô lại hít một hơi.

Dáng vẻ buồn cười đó khiến Lăng Tiêu bật cười.

Trước đây Chu San chưa từng tỏ ra như thế với anh, anh cũng chưa bao giờ thấy cô như vậy với ai khác.

Anh cảm thấy ánh nắng lúc này thật dịu dàng, những chiếc xe lao vút trên đường cũng thật vừa vặn, thậm chí cả đàn chim én bay qua xa xa cũng trở nên đẹp đẽ.

Tâm trạng anh bỗng dưng tốt lên một cách kỳ lạ.

Lăng Tiêu liếm môi, cúi người xuống một chút:
“Chuyện hôm nay, mọi người đều khen em, vì kết quả cuối cùng là tốt.”

Chu San hít hít mũi, nhìn thùng rác bên đường, giọng điệu đầy mỉa mai hỏi:
“Anh cũng thừa nhận kết quả là tốt?”

Lăng Tiêu đáp:
“Đối với Phương Tâm Nặc, đối với vụ án giết người chưa được giải quyết, đối với văn phòng luật của anh, đối với công lý pháp luật, thậm chí đối với xã hội…”

Anh ngừng lại một chút, nhíu mày vì cô gái nhỏ trước mặt vẫn không chịu nhìn anh.

Ngón tay anh khẽ động, không chút do dự, nhẹ nhàng chạm vào má cô và dùng lực xoay mặt cô lại.

Chu San vẫn mím chặt môi, mũi đỏ ửng, cả mí mắt sưng húp. Lăng Tiêu bỗng cảm thấy tâm trạng mình không còn tốt như lúc nãy.

Anh thở dài một hơi, tiếp tục nói:
“Đúng, tất cả đều là kết quả tốt. Nhưng còn quá trình thì sao? Quá trình là em luôn đặt mình vào nguy hiểm. Nếu có chuyện tương tự xảy ra lần nữa, anh hy vọng em đừng làm vậy.”

Anh không muốn thấy một kết quả tốt dựa trên sự may mắn mong manh như vậy.

Đặc biệt sau khi nghe cảnh sát Tống kể lại toàn bộ quá trình Chu San đối mặt với Dương Mậu Học.

Anh biết rõ Chu San trong vụ việc này đã gặp nguy hiểm như thế nào, cũng biết rõ cô đã may mắn ra sao.

Mùa hè ở Ngọc Hòa không thường có gió, cái nóng bức cứ đọng lại, thậm chí không khí cũng chẳng mảy may lưu chuyển.

Nhưng Chu San lại cảm thấy như thời gian đã ngừng trôi.

Đôi môi Lăng Tiêu vẫn đang mấp máy, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô một cách nghiêm túc.

Nhưng cô hoàn toàn không nghe lọt tai anh đang nói gì, chính xác mà nói, từ lúc anh đưa tay chạm vào má cô, suy nghĩ của cô đã “bộp” một tiếng, đứt đoạn.

Ngón tay Lăng Tiêu dài, bàn tay anh lớn. Cả tai và má cô đều nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

Cô cảm thấy vành tai mình nóng ran, cả má cũng đỏ bừng.

Bỗng nhiên, cô cảm giác vành tai mình bị anh ấn nhẹ một cái.

Cô chớp mắt, ngơ ngác “Hả?”

Lăng Tiêu nhấc mắt lên một chút:
“Nếu em bị thương, liệu em có thể đứng đây để giận dỗi với anh được không?”

???

Chu San chớp mắt vài lần, sau khi hiểu ra lời anh nói, cô nhíu mày, nghiến răng:
“Vậy nên anh vẫn nghĩ là em sai đúng không!”

Lăng Tiêu “chậc” một tiếng.

Anh đã nói nhiều như vậy kết quả cô vẫn chẳng chịu hiểu.

Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, Lăng Tiêu khẽ nhắm mắt, nói:
“Được rồi, em không chỉ cứu được Phương Tâm Nặc mà còn giúp một người bị buộc tội cố ý giết người được giải oan, giúp luật sư của văn phòng anh thắng kiện, giúp cảnh sát tìm ra hung thủ thật sự, đưa kẻ đáng bị trừng phạt vào tù, và giúp nạn nhân vô tội nhận được sự công bằng.”

Chu San mím môi, lời này nghe còn có chút dễ chịu.

Lăng Tiêu không biết phải nói gì thêm, cuối cùng chỉ đơn giản thông báo:
“Dương Mậu Học hiện đã bị bắt, còn Phương Tâm Nặc muốn ly hôn thì phải qua tố tụng.”

“?”

Anh nhướn mày, khẽ nói: “Anh sẽ giúp cô ấy kiện ly hôn.”

Chu San không hiểu: “Cái gì?”

Khóe môi Lăng Tiêu càng cong lên, bàn tay đang đặt trên má Chu San vô thức xoa nhẹ một cái: “Anh là một luật sư chuyên về hình sự, em có hiểu không?”

“…”

“Hửm?” Lăng Tiêu nghiêng đầu, tiến lại gần thêm chút nữa, thử thăm dò: “Còn giận không?”

“…”

“Vậy nên lần sau không được làm như vậy nữa, nghe rõ chưa?”

Chu San chợt nhận ra, Lăng Tiêu hình như đang dỗ dành cô.

Điều này chưa từng xảy ra trước đây.

Còn tâm trạng vô lý của cô hôm nay, đến bất ngờ rồi cũng đi bất ngờ.

Cô cắn nhẹ môi sau đó đẩy Lăng Tiêu ra, tiếp tục bước về phía trước, khẽ đáp: “Biết rồi.”

Chu San ngoan ngoãn ngồi vào xe của Lăng Tiêu.

Khi Lăng Tiêu lên xe, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Em muốn đến thăm Phương Tâm Nặc.”

Lăng Tiêu “ừm” một tiếng, sau đó lái xe đến bệnh viện.

Nhìn những hàng cây xanh bên đường lùi dần lại phía sau, Chu San chợt nhớ ra hình như Lăng Tiêu đã nói hôm nay anh rất bận.

Cô không phải là người vô lý, nên mở lời: “Luật sư Lăng bận rộn như vậy, cũng phải đến bệnh viện à?”

“…”

Chờ mãi không thấy trả lời, Chu San không nhịn được, quay đầu nhìn về phía anh.

Đúng lúc xe đang dừng đèn đỏ.

Lăng Tiêu đặt một tay lên vô lăng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ nhịp, tay kia đặt lên môi nhưng cũng không che được nụ cười nơi khóe miệng.

Chu San từ từ nhíu mày, thắc mắc hỏi: “Sao anh cứ cười mãi thế?”

Lăng Tiêu quay đầu lại, nhún vai đầy bất cần: “Cười à?”

“…”, rõ ràng là cười mà. Chu San lười tranh luận, liền kéo lại chủ đề: “Anh không bận sao?”

“Ồ, nhưng giờ anh không phải đang đi gặp thân chủ của mình à?” Lăng Tiêu bổ sung: “Phương Tâm Nặc giờ là thân chủ của anh.”

Chu San: “…”

“San San.” Lăng Tiêu chậm rãi gọi một tiếng.

Chu San không trả lời, ánh mắt vẫn dán vào cửa sổ xe.

“Công việc của anh đúng là rất bận nhưng nếu em có chuyện thì cứ gọi điện cho anh.”

“…”

“Đừng ngốc nghếch ngồi chờ nữa!”

Câu này sao nghe thế nào cũng thấy mờ ám, khiến tai Chu San nóng bừng cả lên.

Cô quay đầu lại: “Em nào có ngốc nghếch ngồi chờ?”

“San San.”

“Hửm?”

Lăng Tiêu liếc nhìn Chu San một cái, đạp ga, khóe môi nhếch lên đầy vẻ lém lỉnh: “Dạo này em nóng tính ghê.”

“…” Chu San chột dạ, cúi đầu cào cào ngón tay.

Lăng Tiêu nghiêm túc nhìn vào gương chiếu hậu, đánh tay lái quay đầu xe: “Trước đây em có như vậy không?”

“…”

“Ngẫm lại đi, em lấy đâu ra cái gan đó?”

“…”

“Chu San San.” Lăng Tiêu gọi cô, giọng điệu càng thêm nghiêm khắc.

Chu San theo phản xạ quay đầu nhìn anh.

Lăng Tiêu hơi nhướn mày, từng từ từng chữ cất lên đầy áp lực: “Anh muốn nghe câu trả lời.”

“Để em nghĩ đã.” Chu San cúi đầu, tiếp tục mân mê ngón tay.

Suốt dọc đường, Chu San nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Lăng Tiêu.

Anh nói không sai, trước đây cô đúng là không như vậy.

Từ nhỏ Lăng Tiêu đã rất mạnh mẽ, đối với cô giống như một áp lực một chiều. Cô cũng đã quen mỗi lần đối mặt với sự áp đảo của anh đều ngay lập tức nhận sai, nhận thua, cùng lắm thì lén lút nói xấu sau lưng, nào dám nổi nóng với anh?

Huống chi hôm nay cơn giận của cô quả thực có chút kỳ quặc.

Nghĩ kỹ lại những lời Lăng Tiêu nói, nếu là từ miệng người khác cô hoàn toàn có thể chấp nhận.

Chẳng qua chỉ là chỉ trích cô quá đơn giản hóa mọi việc, hành động quá liều lĩnh.

Mà thực tế đúng là như vậy.

Những lời đó không sai.

Nhưng khi những lời chỉ trích ấy phát ra từ miệng Lăng Tiêu chúng lại trở nên khác biệt, như thể có những chiếc gai nhọn chọc thẳng vào tim cô.

Trong lòng cô bất giác trào dâng vô số cảm xúc.

Giữa muôn vàn cảm xúc ấy, không khó để nhận ra nỗi ấm ức chiếm ưu thế. Nó lăn tăn trong lòng như muốn tìm một chỗ để bùng nổ.

Vì thế mới có hàng loạt “cơn giận” sau đó.

Bây giờ hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra, cô thậm chí nhận ra mình đang thử thách xem Lăng Tiêu thích cô đến mức nào, dung túng cô đến đâu, và giới hạn chịu đựng của anh là gì.

Tất cả những điều này đều bởi vì cô biết rằng Lăng Tiêu thích thầm mình, yêu mình, quan tâm mình, lo lắng cho mình.

Và người đàn ông từng kiêu ngạo, hống hách, không ai sánh bằng ấy thật sự đã nhượng bộ cô, thật sự đã dỗ dành cô.

Khi đó trong lòng cô bỗng có một cảm giác thành tựu và chinh phục nóng bỏng.

Vì vậy bây giờ cô có vẻ hơi “cậy thế ức hiếp người”? “Ỷ sủng mà kiêu”?

Dựa vào tình cảm của anh? Ỷ vào sự cưng chiều của anh?

Vậy rốt cuộc Lăng Tiêu muốn nghe câu trả lời gì?

Là cô mặt dày mà lặng lẽ hưởng thụ tình yêu của anh?

Hay là thỏa mãn khát vọng kiểm soát và chinh phục đàn ông của cô?

Chu San rón rén liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, câu trả lời này mà nói ra chắc sẽ bị anh đánh một trận mất.

Có khi còn lên cả bản tin pháp luật với tiêu đề: “Luật sư nổi tiếng vì sao lại vi phạm pháp luật, ra tay sát hại vợ mình?”

Chu San rùng mình, ôm lấy cánh tay.

Lăng Tiêu để ý đến động tác của cô, giọng điệu trêu chọc: “Suy nghĩ cẩn thận vào, câu trả lời tốt nhất là câu anh thích.”

“…” Chu San nhăn mặt nhăn mũi.

Lăng Tiêu đang ám chỉ cô sao?

Không được, không được!

Chu San tự nhận mình không thể tiếp tục thế này.

Cô vốn định tỏ ra kém cỏi một chút để Lăng Tiêu rút lại tình cảm si mê ấy, nhưng rõ ràng cô quá xuất sắc, Lăng Tiêu đã lún sâu vào cô đến mức không thể quay đầu lại nữa.

Cô liếc mắt nhìn Lăng Tiêu qua khóe mắt, thấy khóe môi anh vẫn còn lưu lại nụ cười nhàn nhạt. Xem ra, tình cảm anh dành cho cô là kiểu “tám con ngựa kéo cũng không dừng lại được”!

Cô không thể tiếp tục giả vờ ngốc nghếch, lặng lẽ chấp nhận tình yêu của anh nữa.

Nghĩ đến đây, Chu San bất giác mắng Lăng Việt trong lòng: “Nói là về vào Tết Đoan Ngọ, vậy mà lại không về!”

Xem ra, cô phải tự mình làm rõ mọi chuyện thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK