Sáng sớm, một làn gió thổi qua.
Những chiếc lá bên ngoài cửa sổ lay động, rèm cửa trong phòng cũng phất phơ, những đốm sáng trên mặt Chu San bị xáo trộn.
Làn gió này thổi vào cổ cô, đánh thức cô dậy.
Cô xoay người, lên tiếng lười biếng: “Lăng Tiêu, đóng cửa sổ lại.”
Một lúc sau lại có một cơn gió thổi đến.
Chu San sờ bên cạnh, lại dùng chân đá một cái, không thấy ai.
Cô mở mắt, khi tầm nhìn dần rõ ràng, cô nhìn thấy chiếc tủ đứng quen thuộc.
Đây là phòng của Lăng Tiêu.
Cô không nhớ mình đã ngủ ở đây từ khi nào.
Mặc dù đầu cô hơi nặng và đau nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc khám phá ký ức của đêm qua.
Cô vẫn nhớ vẻ mặt ngây ngốc của Lăng Việt dưới ánh đèn đường.
Cô cũng nhớ ánh mắt Lăng Tiêu, ánh sáng nguy hiểm không thể kìm chế, đầy cảnh báo.
Còn có cô…
— Anh đừng có hung dữ nữa, cứ thế này thì Lăng Việt sẽ không tin đâu.
— Lăng Tiêu, anh nói với Lăng Việt đi, nói anh yêu em.
— Nói đi! Nói đi!
— Anh đừng gọi cả họ lẫn tên của em… Em sợ lắm.
— Anh không thương em, không yêu em.
A a a a a a a a a!
Chu San kéo mền che lên đầu mình, rốt cuộc cô đang làm trò gì khi say rượu vậy?
“Phù” một tiếng, mền bị đá ra.
Chu San ngồi dậy, đôi mắt bị tóc che khuất mở to ngạc nhiên.
Cô cuối cùng cũng nhớ ra câu quan trọng nhất: “Anh! Mau gọi cậu ấy là Thẩm phán!”
Chu San ngẩn người trong vài giây sau đó nhíu mày thật sâu, thì thầm:
“Đã gọi chưa?”
“Chắc là chưa nhỉ?”
“Nếu gọi rồi, sao mình còn ở trên giường này?”
“Chắc là ở cạnh thùng rác ngoài đường rồi.”
“Vậy chắc là chưa gọi.”
Chu San sờ dưới gối, không thấy điện thoại, nhìn quanh và thấy điện thoại đang nằm trên bàn máy tính.
Cô xuống giường mang dép lê, chú ý thấy mình đang mặc đồ ngủ.
Cô giơ tay lên ngửi thử mùi trên cơ thể.
Rõ ràng là đã tắm rồi.
Chu San đứng im, đôi mắt mở to dần mất tiêu điểm, miệng hơi mở.
Cô ngả người ra sau, che mắt, cảm thấy như không còn gì để sống.
Cô bỏ qua ý định gọi điện cho Lăng Tiêu, mất nửa tiếng để rửa mặt, chuẩn bị tâm lý rồi mới xuống lầu.
Trong phòng khách vẫn không thấy bóng dáng Lăng Tiêu.
Chu San trong lòng cảm thấy lo lắng, không lẽ anh ấy đã bỏ rơi vợ rồi sao?
Cô chạy đến cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài.
Ánh nắng chan hòa, gió mát thổi nhẹ khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Phù! Gió thổi khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Đột nhiên một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ xa.
Khi cậu ta đi gần hơn, Chu San thò đầu ra ngoài vẫy tay: “Lăng Việt! Lăng Việt!”
Lăng Việt vừa đi vừa bấm điện thoại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu San rồi nhanh chóng chạy về nhà.
Khi đến cửa Chu San đã mở cửa sẵn, đón cậu bằng khuôn mặt đầy nhiệt tình.
Lăng Việt giơ túi thức ăn lên: “Cậu đói chưa? Món cậu thích ăn hồi trước!”
Nói xong cậu đi về phía bàn ăn.
Chu San đi theo sau ngồi xuống cạnh Lăng Việt.
Lăng Việt lấy ra một bịch sữa, cắm ống hút và đẩy về phía Chu San: “Cậu uống cái này đi.”
Chu San nhận lấy, cắn ống hút và bắt đầu uống mà tâm hồn không ở đây.
Lăng Việt nhanh chóng mở các túi nhỏ và trưng bày: “Chị dâu, chị muốn ăn gì trước?”
“Khụ khụ khụ khụ—” Toàn bộ sữa trong miệng Chu San phun ra ngoài, cô ho không ngừng.
Từ “chị dâu” đối với cô quá shock.
Ho một hồi lâu, Chu San lau sạch nước mắt vì ho.
Cô như nhận ra điều gì, nhíu mày lại, hỏi với vẻ mặt khó chịu: “Lăng Tiêu thật sự gọi cậu là Thẩm phán à?”
Chưa để Lăng Việt trả lời, Chu San đã chen vào: “Chắc là không gọi đâu nhỉ? Ừm? Tính cách của anh ấy sao có thể nhượng bộ chứ?”
Lăng Việt cười khúc khích, gãi đầu: “Lúc đầu thì không gọi.”
Chu San nhanh chóng bắt được từ khóa “lúc đầu”.
Cái từ “lúc đầu” này thật sự đầy sức mạnh và chứa đựng ý nghĩa sâu xa.
Cảm giác như đã được tiết lộ câu trả lời.
Vì đã nhận mệnh! Khuôn mặt nhăn nhúm của cô dần dần giãn ra, trông có vẻ thất thần.
Lăng Việt ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ hài lòng: “Sau đó, anh ấy không chịu nổi khi cậu kéo tai anh ấy.”
Chu San bị sốc, hít vào một hơi, mắt mở to!
Lăng Việt: “Lại còn véo mặt anh ấy.”
Chu San lại sốc, hít vào một hơi, mắt lại mở to!
Lăng Việt: “Rồi còn túm tóc anh ấy.”
Chu San càng sốc hơn, lại hít một hơi, mắt lại mở to!
Lăng Việt: “Mà tất cả những cái đó đều không có tác dụng.”
Chu San giật mình, không hiểu: “Cái này mà không có tác dụng?”
Nói xong cô vỗ vào miệng mình, tự hỏi mình thực sự tò mò cái gì?
Lăng Việt cúi đầu, cười đùa: “Sau đó cậu ôm anh ấy khóc lóc, anh ấy muốn cõng cậu về nhưng cậu ngồi lì xuống đất không chịu đi, thế rồi mới gọi.”
Cái này có gì khác gì với việc ăn vạ đâu?
Chu San đưa hai tay ôm trán, nhắm mắt lại, thở hổn hển.
Lăng Việt tiếp tục hồi tưởng: “Rồi trên đường về cậu bắt anh ấy gọi tôi là thẩm phán 17 lần!”
17 lần?
Thật là điên rồi!!!
Chu San trợn mắt, đập bàn: “Sao cậu không ngăn tôi lại?”
Lăng Việt: “?”
“Tôi say mà!” Chu San ôm ngực, mặt mày đau khổ, “Tôi đang làm loạn vì say rượu đó! Vậy mà cậu không cản tôi? Còn… còn đếm số lần nữa?”
Lăng Việt: “…”
“Lăng Việt.” Chu San thất vọng lắc đầu, chán nản nói: “Cậu không có trái tim, tôi muốn tuyệt giao với cậu.”
Lăng Việt: “!!!”
Chu San quay mặt đi: “Lần này tôi nói thật! Tuyệt giao!”
Lăng Việt cuống lên, vội vàng giải thích: “Không phải, lúc đó tôi cũng sắp nổ tung rồi, cứ như đang nằm mơ vậy, làm gì còn tâm trí mà—”
Thấy biểu cảm của Chu San, Lăng Việt lập tức đổi giọng: “Không không, ý tôi là, tôi có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ đánh cậu bất tỉnh à?”
Chu San: “…”
Lăng Việt: “Hơn nữa, điều cậu bắt anh ấy nói nhiều nhất không phải cái đó…”
Chu San lập tức quay đầu nhìn cậu: “Là gì?!!!”
“Cậu bắt anh ấy nói yêu cậu.” Lăng Việt giơ mu bàn tay che miệng, ho nhẹ hai tiếng nhưng không giấu nổi ý cười: “Còn bắt anh ấy nói là yêu rất nhiều, rất tràn đầy, rất sâu đậm nữa.”
“Trời ơi!” Chu San ôm mặt, nhưng trong lòng lại có chút tò mò, khô khốc hỏi: “Anh ấy… có nói không?”
“Có, nói rồi.” Lăng Việt thở dài: “Nhưng mà, cậu vẫn không hài lòng.”
Chu San: “…”
Lăng Việt: “Cậu nói cậu không tin, không cảm nhận được, nói anh ấy đang lừa cậu, rồi lại kéo tai anh ấy, véo mặt anh ấy, túm tóc anh ấy.”
Hai vai Chu San sụp xuống, mí mắt cũng cụp xuống một nửa.
Tiêu rồi, tiêu thật rồi!
Lăng Việt chống khuỷu tay lên bàn, tay đỡ trán, cảm thán: “Thì ra anh tôi thực sự thích cậu, hơn nữa còn biết dỗ người khác. Không lẽ đây chính là ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’? Cậu thật sự trị được anh ấy đấy! Chậc chậc chậc! Mở mang tầm mắt! Mở mang tầm mắt!”
Chu San chớp chớp hàng mi, chộp lấy chiếc bánh nhỏ, há miệng cắn từng miếng to.
Ít nhất, làm một con ma chết đói cũng được!
Một cái đầu nặng trịch tựa lên vai Chu San.
Cô nghiêng đầu, nuốt miếng bánh trong miệng xuống, giọng dửng dưng: “Cậu làm gì vậy?”
“Cậu chính là chị dâu định mệnh của tôi!”
“Không cần đâu!”
“Cần chứ! Sớm biết thế này thì tôi học hành làm gì, thi lên cao làm gì, đáng lẽ phải sớm ghép đôi hai người lại, vậy thì ước nguyện của tôi đã thành hiện thực rồi.”
Chu San đẩy đầu Lăng Việt ra, ghét bỏ nói: “Cậu làm người chút đi!”
“Cậu đừng nói, lúc anh tôi gọi tôi là ‘Thẩm phán’, cái kiểu không cam tâm tình nguyện, nghiến răng nghiến lợi mà vẫn phải chịu thua đó, đúng là hoàn toàn giống y như mong muốn của tôi!”
Không cam tâm tình nguyện.
Nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng vẫn phải chịu thua.
“A a a!” Chu San hét lên hai tiếng, đặt bánh xuống, giơ tay đập mạnh lên vai Lăng Việt.
Lăng Việt vui vẻ chịu trận, không né tránh, ngược lại còn cười to hơn.
Cửa chính bất ngờ bật mở, Chu San và Lăng Việt lập tức dừng lại.
Lăng Tiêu mặc một bộ đồ thể thao màu xám, mái tóc phía trước hơi ướt.
Anh đứng ở cửa thay giày, thản nhiên liếc nhìn Chu San: “Tỉnh rồi?”
“Ừm.” Chu San ngoan ngoãn gật đầu.
Lăng Việt không sợ chuyện bé xé ra to, huých nhẹ vai Chu San: “Mau đi xử lý anh ấy đi.”
Nói xong cậu liền chạy lên lầu.
Chu San lườm một cái, liếc nhìn bàn ăn, cầm một chiếc bánh nhỏ chạy đến trước mặt Lăng Tiêu, cười nịnh nọt: “Anh ăn sáng đi.”
Lăng Tiêu liếc cô một cái, thu lại ánh mắt, cười khẽ: “Ăn rồi.”
Anh đổi giày xong, đi vào phòng khách.
Chu San vội bám theo, thò đầu hỏi: “Anh có muốn uống nước không?”
“Uống rồi.”
“Anh có mệt không?” Chu San bước sát theo anh, giơ tay khua khua hai cái trong không trung, “Em giúp anh massage nhé?”
Lăng Tiêu bước lên lầu, giọng điệu không chút cảm xúc: “Không cần.”
Cả hai vừa đến chỗ rẽ cầu thang thì Lăng Việt đeo ba lô đi xuống.
Cậu dừng lại, cười nói: “Anh, chị dâu, em đi trước đây. Hai người ở bên nhau cho tốt, nhân duyên trời ban, khó có được, đừng phụ lòng—”
“Khoan đã.” Chu San ngắt lời cậu, hỏi: “Cậu đi đâu?”
Lăng Việt: “Giáo sư gọi điện cho tôi từ sáng sớm, bảo tôi về giúp một tay, tôi phải quay lại Bắc Đô.”
Ghét thì ghét nhưng vẫn có chút không nỡ.
Chu San bĩu môi: “Cậu mới về mà thầy cậu như vậy à?”
Lăng Việt chẳng còn chút phiền muộn nào khi nhắc đến chuyện học hành ngày hôm qua, cười tươi rói: “Đều là vì tốt cho tôi thôi.”
Chu San: “Vậy có cần tôi tiễn cậu ra sân bay không?”
Cô còn chưa nói hết câu Lăng Tiêu đã mất kiên nhẫn quay người đi lên lầu.
Chu San đành phải trọng sắc khinh bạn, nhanh chân chạy theo: “Cậu tự gọi xe đi nhé, tiền xe tôi trả cho cậu.”
Lăng Việt nhìn theo bóng lưng hai người, hào phóng nói: “Có gì to tát đâu? Tôi tự trả được mà!”
Ngoài cửa phòng.
Chu San hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.
Lăng Tiêu đang đi đến cửa sổ đóng cửa lại, kéo rèm xuống.
Anh xoay người, ánh mắt lướt qua cô một cách hờ hững sau đó giơ tay cởi áo ngoài rồi đi vào phòng tắm.
Chu San lập tức chạy theo, đôi mắt to tròn chớp chớp, tỏ vẻ nhận sai: “Em biết lỗi rồi mà.”
Lăng Tiêu liếc cô một cái, tiếp tục đi về phía trước: “Còn nhớ hết à?”
“Không nhớ nhưng Lăng Việt kể hết cho em rồi.”
Lăng Tiêu đẩy cửa phòng tắm, mở vòi nước, cúi xuống rửa mặt.
Bờ lưng rộng rãi của anh hơi cong xuống, đường nét cơ bắp vô cùng đẹp mắt nhưng lúc này Chu San chẳng có tâm trí mà ngắm.
Vì tiếng nước chảy, cô tiến lại gần hơn, dịu giọng nói: “Xin lỗi mà, em chỉ là uống nhiều quá thôi.”
Lăng Tiêu đứng thẳng người lên, lấy khăn lau mặt, giọng nói trầm xuống: “Uống rượu rồi mới nói ra sự thật.”
Sự thật gì cơ?
Mặc dù không hiểu lắm nhưng lúc này Chu San cũng không quan tâm gì đến cái gọi là “sự thật”.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Lăng Tiêu, tai anh không sao, mặt vẫn đẹp trai, và tóc anh còn nhiều nữa, sau này Lăng Việt cũng sẽ làm thẩm phán, anh vẫn sẽ gọi mà.”
Lý do của cô không vững, giọng ngày càng nhỏ: “Anh đừng tính toán với em nữa.”
Lăng Tiêu dừng tay, nâng tay lên rồi ‘bộp’ một tiếng vứt khăn lên mặt bàn đá.
Tim Chu San giật thót, vội lùi lại nửa bước.
Lăng Tiêu quay người lại, tựa vào bàn đá, cằm hơi ngẩng lên, mắt híp lại, nhìn cô từ trên cao.
Do vừa rồi rửa mặt có phần mạnh tay, nên những sợi tóc trước trán anh vẫn còn nhỏ nước, men theo đường nét sắc bén trên gương mặt, chảy xuống cằm rồi lướt qua xương quai xanh.
Có lẽ vì vừa chạy bộ xong, nên làn da anh ửng đỏ hơn bình thường, các đường nét cơ bắp cũng càng thêm rõ ràng.
Có một chút quyến rũ, mùi hương nam tính nồng nặc.
Tai Chu San nóng bừng, cô tránh ánh mắt anh, nhìn ra phía sau anh.
Chiếc gương lớn sau lưng anh không có chức năng chống sương mù, lúc này bị nước bám đầy, in bóng lưng hình tam giác của anh mờ mờ, càng làm tăng không khí mập mờ.
Chu San mím môi, từng bước lùi lại: “Anh đi tắm đi, đừng để bị cảm.”
“San San.” Lăng Tiêu gọi cô lại.
Chu San dừng bước, ngoan ngoãn nhìn anh: “Ừm.”
Lăng Tiêu ánh mắt sắc bén, lông mày hơi nhướng lên: “Lăng Việt chỉ kể cho em những chuyện trước khi vào phòng, còn chuyện sau đó em vẫn chưa biết.”
“Chuyện gì?”
Lăng Tiêu chưa kịp mở miệng Chu San đã liên tưởng đến việc mình đã tắm xong và thay đồ ngủ.
Cô bịt tai lại: “Không cần nói! Tất cả là do say rượu mà thôi!”
Nói xong cô không đợi Lăng Tiêu phản ứng đã quay người chạy ra ngoài: “Anh tắm đi, em không làm phiền nữa!”
Ngay sau đó cổ áo của Chu San bị kéo lại.
Cô quay đầu, bĩu môi, không dám nổi giận: “Áo len sẽ bị kéo giãn mất.”
Lăng Tiêu cười khẩy một tiếng, nắm lấy cánh tay cô kéo lại.
Anh dùng hai tay chỉnh lại đường vai áo cho cô, nói rõ từng chữ: “Khi vào phòng, em nói em là nàng tiên nhỏ xinh, không thể bốc mùi, bảo anh giúp em tắm.”
“Thật là…” Chu San giọng nói run rẩy: “Cảm ơn anh, cảm ơn chồng.”
Lăng Tiêu “Ừ” một tiếng, giọng nói chậm rãi: “Vậy em phải trả nợ rồi.”
“???”
Trả nợ?
Giúp tắm?
Chu San hiểu ra, lắc đầu, từ chối rất kiên quyết: “Không muốn!”
Lăng Tiêu không nói gì thêm, nắm tay cô đặt lên ngực mình, giọng điệu nặng nề chuyển chủ đề: “Em khiến anh tức giận, tim anh đau cả đêm.”
“…”
“Còn đau hơn cả thua kiện.”
“…”
“Thế mà anh thấy em chẳng hề có ý định xin lỗi.”
“…”
Năm phút sau, tiếng nước vang lên.
Áo len trên người Chu San đã bị ướt, cảm giác nặng trĩu như muốn đè bẹp cô.
Đến khi áo bị cởi ra Chu San mới nhận ra.
Giọng cô nghẹn lại, vang lên qua tiếng nước, trở nên mềm mại quyến rũ: “Lăng Tiêu, anh lừa em, anh chưa từng thua kiện sao lại bảo mình đau hơn thua kiện?”
Giọng trầm khàn của Lăng Tiêu từ phía sau truyền đến đầy oán giận, giống như hành động của anh lúc này: “Anh yêu em như vậy mà em lại nói không tin, không cảm nhận được.”
Chu San không thể nói rõ nữa nhưng vẫn phản bác: “Em nói bừa thôi.”
“Không.” Anh phủ nhận: “Chắc là do anh chưa biểu hiện đủ.”
Sau này, Chu San nhớ lại lời Lăng Việt.
—— Cậu còn muốn anh ấy nói là yêu rất nhiều, rất tràn đầy, rất sâu đậm.
Thế nên mới có câu trả lời được anh dẫn dắt, nhiều hơn, tràn đầy hơn, sâu đậm hơn.