• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong xe điều hòa mát lạnh nhưng trên trán của Thư Kỳ Văn vẫn lấm tấm mồ hôi mà mắt thường có thể thấy được.

Chu San lấy một tờ khăn giấy nhẹ nhàng giúp cô lau đi.

Thư Kỳ Văn hoàn hồn, chân mày giãn ra, khẽ mỉm cười với Chu San:
“Cảm ơn.”

Chu San nhớ lại, lúc vừa về Ngọc Hòa cô cũng từng bị đau dạ dày một lần. Nhưng lần này của Thư Kỳ Văn dường như còn nghiêm trọng hơn. Cô để ý thấy tay của Thư Kỳ Văn có chút run rẩy không kiểm soát.

Chu San khẽ hỏi:
“Thật sự không cần đến bệnh viện sao?”

“Không cần đâu.”

“Vậy mấy ngày tới chị đừng ăn cay, cũng đừng ăn đồ lạnh, ăn cháo kê để dưỡng dạ dày nhé.”

Thư Kỳ Văn khẽ mỉm cười: “Được.”

Một lúc sau khi cơn đau giảm bớt, Thư Kỳ Văn quay đầu nhìn Chu San. Ánh mắt vừa vặn chạm phải đôi mắt trong veo của cô.

“Đừng nhìn chị như vậy, chị ổn hơn rồi.” Thư Kỳ Văn lấy từ bên cạnh ra một chiếc gương nhỏ, soi lại lớp trang điểm, dáng vẻ nhàn nhã như thể người vừa đau là ai đó khác. Cô thản nhiên nói:
“Em biết gần đây chị bị kiện và Lăng Tiêu đang giúp chị đúng không?”

Chu San thành thật đáp:
“Biết một chút nhưng không rõ lắm.”

“Chị và Lăng Tiêu là bạn cùng lớp đại học. Lúc mới nhập học, tụi chị thường xuyên bị giáo sư ghép nhóm cùng nhau nên quan hệ ban đầu khá tốt.” Thư Kỳ Văn buông gương xuống, ánh mắt tinh nghịch nhìn Chu San:
“Thú thật với em, hồi đó chị còn thích cậu ấy.”

Thích… Lăng Tiêu?

Ngay lập tức Chu San nắm chặt tay, nín thở.

Rồi cô bắt đầu lo lắng bối rối, phải làm sao đây?

Cô làm sao so sánh được với Thư Kỳ Văn?

Thư Kỳ Văn phì cười:
“Chị biết gần đây Lăng Tiêu giúp chị nên có người đồn thổi tin đồn giữa chị và cậu ấy. Thay vì để người ta nói linh tinh, chị nghĩ tự mình kể cho em nghe quan hệ giữa chị và cậu ấy thì tốt hơn.”

Chu San yếu ớt đáp:
“Vâng.”

Thư Kỳ Văn chớp mắt:
“Chắc là vào năm hai, Lăng Tiêu nói với giáo sư rằng cậu ấy muốn trở thành luật sư. Còn chị thì từ nhỏ đã muốn làm kiểm sát viên. Luật sư chẳng phải là đối thủ tự nhiên của kiểm sát viên sao? Chị vốn là người có lòng tự tôn cao, không thể hiểu được lựa chọn của cậu ấy. Từ đó, quan hệ của tụi chị dần phai nhạt.

Sau này, khi phải đối mặt với cậu ấy trên tòa, mối quan hệ có thể nói là như nước với lửa, không hề phóng đại chút nào. Người ngoài không biết chuyện còn nghĩ tụi chị có thù sâu đại hận từ thời đại học, thậm chí có người bảo là yêu rồi sinh hận. Nhưng thực ra quan hệ giữa chị và cậu ấy không tốt cũng không xấu, chỉ đơn giản là đứng ở hai phía đối lập.”

Chu San chăm chú lắng nghe:
“Sau đó thì sao?”

“Làm kiểm sát viên là ước mơ từ nhỏ của chị. Chị muốn đòi lại công lý cho mọi nạn nhân và đưa tất cả tội phạm ra ánh sáng. Vì thế chị thực sự luôn có định kiến với nghề luật sư, và cả với Lăng Tiêu.” Thư Kỳ Văn thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước:
“Luật sư đứng ở vị trí đối lập với kiểm sát viên. Mỗi lần họ thắng kiện, đồng nghĩa với việc tụi chị thất bại. Từ góc nhìn của một kiểm sát viên, chị cảm thấy nghề luật sư chỉ là lợi dụng kiến thức để kiếm tiền.”

Chu San không kìm được nói:
“Lăng Tiêu chắc chắn không phải kiểu luật sư như vậy!”

Thư Kỳ Văn hờ hững đáp:
“Ừm. Lần này gặp chuyện chị mới thực sự hiểu được ý nghĩa của nghề luật sư. Đến cả chị, người hiểu luật pháp, mà đối mặt với những cáo buộc này cũng bất lực huống chi là người bình thường.”

Chu San khẽ nhíu mày:
“Tồn tại tức là hợp lý. Dù đúng là có những luật sư xấu lợi dụng kẽ hở pháp luật để trục lợi nhưng không thể đánh đồng tất cả. Nghĩ lại ý nghĩa ban đầu của nghề luật sư, chẳng phải là để giúp mọi người bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình sao?”

“Em xem, em còn trẻ mà đã hiểu rõ như vậy, còn chị thì cứ mãi bế tắc.” Thư Kỳ Văn cúi đầu cười nhạt:
“Qua chuyện này, chị nhận ra mình thật ra có lẽ không phù hợp để làm kiểm sát viên. Chị quá tự phụ, quá kiêu ngạo, quá chủ quan.”

Thư Kỳ Văn liếc nhìn Chu San, giọng nói đầy tự giễu:
“Nói chung chị cảm thấy mình không phải một kiểm sát viên tốt, sau này cũng không làm được một kiểm sát viên tốt. Chị nói với em những điều này là muốn nhờ em chuyển lời đến Lăng Tiêu giúp chị. Vì đứng trước mặt cậu ấy, chị thật sự không nói được.”

Chu San hỏi:
“Lời gì?”

“Là xin lỗi và cảm ơn. Xin lỗi vì đã có thành kiến với cậu ấy trong suốt thời gian dài, và cảm ơn vì cậu ấy đã không tiếc công sức giúp chị lần này.”

Chu San cúi đầu nghĩ hai giây rồi ngẩng lên nhìn Thư Kỳ Văn:
“Chị Kỳ Văn, chị có biết tại sao Lăng Tiêu lại giúp chị không?”

“Cái này thì chị thật sự không biết.” Thư Kỳ Văn cười nhẹ:
“Cậu ấy muốn giúp chị, chị còn thấy kỳ lạ nữa là.”

Chu San cảm thấy nụ cười hiện tại của Thư Kỳ Văn không xuất phát từ trái tim.

Cô nắm lấy tay Thư Kỳ Văn:
“Hôm đó anh ấy đưa chị đến bệnh viện, về nhà rất muộn. Em đã giận anh ấy rất lâu.”

Tay Thư Kỳ Văn khẽ cứng lại, cô ngồi thẳng dậy, bất lực nói:
“Chị vừa nói nhiều như vậy là muốn em đừng hiểu lầm chị và cậu ấy…”

“Không phải.” Chu San ngắt lời cô, nhìn cô bằng ánh mắt chân thành:
“Hôm đó anh ấy về nhà giải thích với em rằng chị gặp chuyện, anh ấy có thể giúp thì nhất định sẽ giúp. Vì anh ấy nghĩ chị là một kiểm sát viên tận tâm, tận lực.”

“Ừm?” Thư Kỳ Văn ngơ ngác, chưa hiểu ngay.

“Chính vì lý do đó, anh ấy mới giúp chị.” Chu San tiếp tục nói: “Còn hôm nay, chị đến thăm Phương Tâm Nặc, động viên và an ủi chị ấy. Đây vốn không phải công việc của chị nhưng chị vẫn đến. Hơn nữa những lời chị nói với chị ấy còn hữu ích hơn cả một đống lời vô nghĩa của em.”

Thư Kỳ Văn nhìn Chu San, môi khẽ mở như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại im lặng.

Chu San kiên quyết nói:
“Chị thực sự rất xuất sắc và quả thật là một kiểm sát viên tận tâm. Chị nhất định không được nghi ngờ điều đó.”

Thư Kỳ Văn rút tay lại, đôi mắt hơi ướt:
“Thật tình, em rốt cuộc là cô gái dễ thương từ đâu đến thế? Sao lại nói những lời hay đến vậy?”

Chu San gật đầu, nhấn mạnh:
“Kiểm sát viên Thư! Những gì em nói đều là thật!”

Thư Kỳ Văn khựng lại.

Ngay sau đó cô nhìn Chu San bằng ánh mắt tiếc nuối, thở dài:
“Lăng Tiêu rốt cuộc là có phúc khí gì mà gặp được em?”

Chu San chớp mắt, sao câu chuyện tự dưng lại lạc sang hướng này?

Thư Kỳ Văn vỗ nhẹ vai Chu San, trêu ghẹo:
“Hôm đó em thật sự nổi giận đùng đùng sao? Kể chị nghe xem, một cô gái như em làm sao mà giận dữ được? Lớn! Thế! Nào!”

Chu San đảo mắt nghĩ ngợi, nhớ lại hôm đó:
“Em không nói chuyện với anh ấy, cũng không thèm nhìn anh ấy.”

“Chậc chậc chậc.” Thư Kỳ Văn lắc đầu:
“Đúng là giận ghê thật!”

Chu San: “…”

Thư Kỳ Văn đột nhiên tò mò:
“Em còn từng giận dữ hơn thế chưa?”

Chu San nghĩ vài giây rồi đáp:
“Từng đá anh ấy một cái!”

Thư Kỳ Văn lại thở dài sâu, vẻ mặt như tiếc rèn sắt không thành thép.

Chu San vội đổi chủ đề:
“Vụ kiện của chị lần này nghiêm trọng lắm sao?”

“Không nghiêm trọng.” Thư Kỳ Văn thấy ánh mắt lo lắng của cô, nhún vai, giọng điệu phóng khoáng xen chút ngạo nghễ:
“Chị lăn lộn bao nhiêu năm nay, Tòa án, Viện kiểm sát, Sở cảnh sát, chỗ nào mà chẳng có người quen. Với lại chị luôn tuân thủ pháp luật, làm việc đúng quy định. Họ có thể biến trắng thành đen được chắc?”

Chu San hiểu ra, gật đầu. Rồi như nghĩ đến điều gì đó, cô ngẩng đầu lên, gương mặt đầy hy vọng:
“Chị Kỳ Văn, chị quen biết rộng như vậy, có thể giúp em một chuyện không?”

“Cứ nói đi.” Thư Kỳ Văn nhướng mày:
“Nhưng phải hợp pháp đấy nhé.”

“Chị có thể giúp em tìm một cô gái không? Tên là Hàn Băng Băng, người Lâm Long, khoảng 30 tuổi, từng học cao học ở Đại học Ngọc Hòa.”

“Tìm người à?”

Đôi mắt to của Chu San đầy mong đợi:
“Được không ạ?”

Thư Kỳ Văn nhìn dáng vẻ của cô, liền đồng ý ngay:
“Tất nhiên là được.”

“Cảm ơn chị.”

“Không có gì.” Thư Kỳ Văn cảm thấy cơn đau đã biến mất, khởi động xe:
“Bây giờ chị đưa em về nhà.”

Chu San nghĩ một chút:
“Chị để em xuống ở ngã rẽ phía trước là được. Em muốn đến công ty tìm Lăng Tiêu.”

“Vậy để chị tiện đường đưa em qua đó.”

Thư Kỳ Văn đưa Chu San đến trước tòa nhà Vũ Sâm, vẫy tay chào:
“Cô gái nhỏ dễ thương, chị sẽ cố gắng tìm người giúp em sớm nhất có thể.”

Chu San cảm ơn, rồi đứng nhìn xe của cô rời đi.

Nhìn theo bóng chiếc xe hòa vào dòng xe quay đầu, Chu San khẽ lẩm bẩm:
“Rõ ràng không tiện đường mà…”

Chị ấy thật tốt.

Thật mong những rắc rối của chị ấy sớm được giải quyết, vụ kiện nhanh chóng kết thúc.

Chu San ngẩng đầu nhìn tòa nhà, nhanh chóng bước vào bên trong.

Cô đứng trước cửa thang máy, nghĩ rằng nên báo trước với Lăng Tiêu, liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat.

Chu San: “Em đến công ty anh để cùng ăn tối đây!”

Vừa nhấn “Gửi”, cô đã nghe thấy tiếng “Đinh khi cửa thang máy mở ra.

Theo phản xạ, cô bước lên một chân định vào trong nhưng chưa kịp di chuyển, một nhóm người từ thang máy đã bước ra, bóng dáng đen đặc gần như chắn ngang trước mặt cô.

Chu San ngẩng lên, trong thang máy có sáu, bảy người. Người đàn ông dẫn đầu khoảng chừng năm mươi tuổi, hai bên tóc mai điểm bạc, tóc chải gọn gàng, mặc vest chỉnh tề.

Ông ta liếc nhẹ qua Chu San rồi nâng tay chỉnh lại cổ tay áo, vẻ mặt ngạo mạn, cao cao tại thượng.

Ngay sau đó một người phụ nữ tóc dài đứng phía sau bước tới, nhẹ nhàng đưa tay hướng dẫn Chu San tránh ra:
“Phiền cô nhường đường một chút.”

Chu San lúc này mới hoàn hồn, lùi lại hai bước về bên cạnh.

Nhìn theo bóng lưng nhóm người rời đi, cô bĩu môi lẩm bẩm:
“Phong thái của một ông lớn thật khác biệt mà.”

Đột nhiên Điện thoại trong tay cô rung nhẹ một cái.

Chu San hoàn hồn, bước vào thang máy, nhấn nút tầng 42 sau đó cầm điện thoại lên xem tin nhắn.

Lăng Tiêu: “Được.”

Chu San: “Em đã ở trong thang máy rồi.”

Lăng Tiêu: “Anh sẽ đợi em ở cửa thang máy.”

Khi Chu San nhìn thấy tin nhắn này thang máy cũng vừa dừng lại ở tầng 42.

Cửa thang máy mở ra, dáng người cao lớn của Lăng Tiêu xuất hiện.

Chu San bước ra, mỉm cười rạng rỡ, khoác lấy cánh tay của anh:
“Sao anh nhanh vậy?”

“Vừa mới tiễn khách.”

Đôi mắt Chu San đảo một vòng:
“Có phải sáu, bảy người không? Người đứng đầu khoảng năm mươi tuổi?”

Lăng Tiêu nhíu mày:
“Em gặp họ à?”

“Ừ, đó là Nhậm tổng, người đến bàn hợp đồng với anh hôm nay sao?” Chu San cảm thán:
“Họ chỉ có sáu, bảy người mà có cảm giác như mang theo cả sáu, bảy mươi người vậy.”

Lăng Tiêu khẽ nhếch môi cười:
“Em chờ anh thêm nửa tiếng rồi chúng ta xuống ăn tối.”

“Được.”

Cả hai vừa bước vào văn phòng Doreen đang ôm một chiếc máy tính bảng liền đứng dậy:
“Luật sư Lăng, năm nay anh vẫn định nghỉ phép vào tháng 9 chứ?”

Lăng Tiêu:
“Năm nay tạm thời không nghỉ.”

Doreen:
“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Nghỉ phép?

Ông chủ cũng có ngày nghỉ phép sao?

Chu San rướn cổ, nhỏ giọng hỏi:
“Anh cũng có nghỉ phép à?”

Lăng Tiêu nhướng mày:
“Em có ý kiến à?”

“Em nào dám có ý kiến.” Chu San bĩu môi:
“Chỉ là tò mò thôi mà.”

Trong văn phòng lớn, các nhân viên ngồi đông đúc tại bàn làm việc, dù họ đều cúi đầu bận rộn nhưng Chu San vẫn tự giác rút tay nhỏ đang khoác trên cánh tay Lăng Tiêu về.

Cô vẫn biết để ý ảnh hưởng mà.

Lăng Tiêu liếc nhìn cô, tay phải nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, giữ chặt trong lòng bàn tay rồi kéo cô lại gần. Anh hơi cúi đầu, thì thầm nhắc nhở: “Em phải chú ý ảnh hưởng.”

Chu San khó hiểu: “Ảnh hưởng gì cơ?”

“Để họ lại đồn rằng vợ chồng không hòa thuận.”

Chu San cúi đầu lẩm bẩm: “Cái chú ý ảnh hưởng của anh và của em, hình như không giống nhau.”

Vì Lăng Tiêu nói vẫn còn vài việc chưa xử lý xong, Chu San ngoan ngoãn ngồi trên ghế, ôm điện thoại nghịch.

Lăng Tiêu cẩn thận kiểm tra lại hợp đồng một lần nữa sau đó nhắm mắt, xoa nhẹ ấn đường.

Khi anh buông tay, vừa ngẩng đầu đã thấy Chu San đang ngồi đối diện.

Ánh nắng chiếu nghiêng qua cửa sổ, làm làn da cô trắng như tuyết. Cô ôm điện thoại, ngồi lười biếng, chẳng biết đang xem gì mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười thoáng nhẹ.

Khóe môi Lăng Tiêu nhếch lên: “Sao tự nhiên lại nghĩ đến việc đến tìm anh ăn cơm?”

“Hả?” Chu San rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn sang mặt anh, ngây người hai giây, rồi cất điện thoại, thần thần bí bí nói: “Chiều nay em đi thăm Phương Tâm Nặc. Anh đoán xem em gặp ai?”

Lăng Tiêu vừa cúi đầu lật tài liệu giấy vừa hỏi: “Ai?”

“Chị Kỳ Văn.” Chu San chớp mắt: “Kiểm sát viên Thư Kỳ Văn.”

“Ồ.”

“Chị Kỳ Văn nhờ em mang cho anh một lời nhắn, anh có muốn nghe không?”

“Em nói đi.”

Chu San thấy vẻ mặt Lăng Tiêu thản nhiên, dường như không hứng thú, bèn thôi không làm bộ bí hiểm nữa: “Chị ấy muốn nói lời xin lỗi và cảm ơn anh. Xin lỗi vì lâu nay có thành kiến với anh, và cảm ơn vì lần này anh đã giúp chị ấy.”

Lăng Tiêu khẽ gật đầu, không nói gì.

Chu San hỏi: “Sao anh không phản ứng gì thế?”

Lăng Tiêu ngẩng lên nhìn cô: “Anh cần phản ứng gì? Anh giúp cô ấy đâu phải để cô ấy thay đổi cách nhìn về anh, chỉ là…”

Dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt Lăng Tiêu trở nên u ám.

Chu San hỏi: “Chỉ là gì?”

Lăng Tiêu nhìn cô, khóe môi nở một nụ cười: “Chỉ là, rốt cuộc sao hôm nay em lại đến tìm anh ăn cơm?”

“?” Sao tự dưng đổi chủ đề nhanh vậy?

Anh trêu cô: “Nhớ anh à?”

“Thật ra là trên đường chị Kỳ Văn bị đau dạ dày tái phát.” Chu San nói: “Thế nên em nghĩ, anh bận như thế có khi cũng không ăn cơm tối.”

“Vậy là em đến tìm anh ăn tối?”

“Khụ.” Chu San nhìn đi chỗ khác: “Em chỉ tiện đường thôi.”

Lăng Tiêu nhìn Chu San: “Ngành của bọn anh phải làm theo thời gian của khách hàng nên không thể làm việc giờ hành chính nhưng thời gian ăn cơm thì vẫn có.”

Chu San gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Vài giây sau Chu San nhận ra Lăng Tiêu vẫn đang nhìn mình.

Ánh mắt anh vốn đã sắc bén, bị nhìn như vậy khiến cô có cảm giác như anh muốn nhìn thấu cô từ trong ra ngoài.

Chu San mím môi: “Anh xong việc chưa? Anh có muốn ăn gì không?”

“Muốn ăn gì…” Lăng Tiêu chậm rãi nói, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nhỏ của cô, môi khẽ nhếch thành nụ cười. Anh đưa ngón trỏ ra, ngoắc ngoắc: “Lại đây, anh nói cho em một chuyện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK