• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều tối, Chu San và Lăng Tiêu ăn cơm xong cùng nhau đi dạo ở công viên nhỏ.

Trong lúc đó Lăng Tiêu nhận một cuộc điện thoại.

Chu San ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh công viên chơi điện thoại.

Đột nhiên trên màn hình điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn.

Chu San mở ra, là tin nhắn của Lăng Việt gửi tới.

Lăng Việt: “Phát điên rồi!”
Lăng Việt: “Tự kỷ luôn rồi!”

Chu San: “Sao thế?”

Lăng Việt gửi một biểu cảm đập bàn phím, kèm dòng chữ:
“Luận văn này ai thích đọc thì đọc đi.”

Lăng Việt: “Chị dâu, an ủi chút đi!”

Chu San không nói gì, ngước mắt liếc nhìn về phía Lăng Tiêu rồi tiếp tục nhắn:
“Ai muốn làm chị dâu thì làm nhé!”

Lăng Việt: “Ngửi thấy mùi drama, sao thế?”

Chu San: “Nếu sau này tôi uống say nữa thì tôi đúng là heo!”

Lăng Việt: “Tết này mình lại uống nữa nhé!”

Chu San: “Cậu làm người chút được không? Tính cách của anh cậu cậu không biết à?”

Lăng Việt: “Cậu có thể trị được anh ấy mà!”

Chu San: “Trị cái gì mà trị?”

Chu San: “Tôi khoác lác cậu không nhận ra à?”

Chu San: “Sáng nay lúc cậu đi, thái độ của anh ấy thế nào cậu không thấy à?”

Lăng Việt: “Rất tốt mà!”

Chu San: “Cậu không nhận ra anh ấy rất giận sao?“

Lăng Việt: “Anh tôi không giận đâu! Sáng sớm còn bảo tôi mua bữa sáng cho cậu mà!“

Không giận sao?

Chu San tắt màn hình điện thoại.

Cô chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tiêu.

Ánh trăng tối nay chỉ khuyết một mảnh nhỏ nhưng lại trong veo lạ thường. Những đám mây đen lác đác che phủ cũng không giấu được ánh sáng bạc tinh khiết.

Lăng Tiêu đứng quay lưng về phía cô.

Ánh trăng đổ xuống vai anh, dáng người cao lớn, vững chãi.

Chu San nhớ lại sáng nay trong phòng tắm, cơ thể cao lớn này ép cô vào góc tường trêu chọc, còn bắt cô phải dùng giọng nghẹn ngào vì khóc để nói ra tất cả những gì anh muốn nghe.

Nói là để cô xin lỗi vì say rượu.

Nghĩ đến đây Chu San nhớ lại cái hộp anh lấy ra từ túi quần thể thao, mới tinh, còn nguyên lớp màng bọc nhựa.

Rõ ràng là nhân lúc chạy bộ mua gấp mà!

Là có kế hoạch từ trước mà!

Vậy nên từ lúc bước vào cửa anh đã giả vờ tức giận sao?

Còn nói gì mà giận đến đau tim cả đêm?

Còn xin lỗi gì chứ?

Là anh đào sẵn hố rồi dẫn dắt cô tự nhảy vào sao?

Đồ chó!

Đồ đàn ông chó má!

Aaaaaa!!!

Chu San nhíu mày, nắm chặt tay nhỏ giơ lên đánh về phía bóng lưng của Lăng Tiêu.

Đột nhiên Lăng Tiêu quay người lại.

Chu San lập tức quay mặt đi, ánh mắt đảo khắp nơi, tay nhỏ mở ra, vung vẫy giữa không trung.

Lăng Tiêu bước đến, có vẻ đã kết thúc cuộc điện thoại, cầm điện thoại trong lòng bàn tay, hỏi:
“Sao thế?”

Chu San đảo mắt khắp nơi, giả vờ nói:
“Có… có muỗi, em đuổi muỗi thôi.”

“Vậy thì đừng ở đây nữa.” Lăng Tiêu biết cô dễ thu hút muỗi nên không nghi ngờ gì.

Anh nắm lấy tay cô đang vung vẩy, dùng lực kéo cô từ trên tảng đá xuống, dẫn cô rời khỏi công viên nhỏ.

Trời dần tối, đèn đường trong công viên không sáng lắm, lại bị cành lá lộn xộn che khuất nên càng thêm mờ mịt.

Chu San lơ đễnh suy nghĩ, có nên cứng rắn chất vấn hành vi tồi tệ của anh hay không.

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng điện thoại của Lăng Tiêu rung lên một cái, là âm báo tin nhắn.

Lăng Tiêu cầm lên liếc qua một chút sau đó nhấn nút nói chuyện, đưa điện thoại lên miệng:
“Rèn luyện thêm chút có lợi cho cậu ấy, đều là cần thiết.”

Lúc Lăng Tiêu đặt điện thoại xuống, Chu San nhón chân nhìn qua một chút.

Mặc dù không thấy rõ nội dung tin nhắn nhưng cô nhìn thấy ảnh đại diện rồi.

Một bức ảnh chân dung chứng minh thư của một người tóc hoa râm, mặc đồ trang trọng.

Lần trước cô đã hỏi qua, đó là thầy hướng dẫn của Lăng Việt.

Mùa thu vốn là mùa lá rụng.

Chu San bước lên một chiếc lá khô, phát ra tiếng “lạo xạo” giòn tan.

Tiếng “lạo xạo” ấy cũng kéo suy nghĩ của cô trở về.

Chu San đảo mắt, khéo léo chuyển chủ đề:
“Lăng Việt đã đến trường rồi, Quốc Khánh mà phải ở một mình có phải hơi đáng thương không?”

Lăng Tiêu giọng điệu nghiêm túc, không định giấu giếm:
“Rèn luyện thêm chút có lợi cho nó.”

Trong lòng Chu San, một hình tượng bé nhỏ quỳ xuống thổ huyết.

Thôi vậy.

Đừng vạch trần nữa.

Nhảy hố thì nhảy hố thôi.

Cũng đừng chất vấn nữa.

Càng không nên mơ tưởng lật ngược tình thế.

Không đấu lại được đâu.

Ngày 5 tháng 10, Lăng Tiêu và Chu San lái xe quay về thành phố.

Họ chọn một tuyến đường ngắn hơn một chút, vào thành phố từ lối vào phía Bắc của đường cao tốc.

Vừa ra khỏi cao tốc Chu San như nhớ ra điều gì, nghiêng người về phía trước, ngón tay lướt vài lần trên màn hình dẫn đường:
“Lăng Tiêu, tiện đường ghé thăm ba mẹ em được không?”

Lăng Tiêu liếc nhìn cô một cái, gật đầu:
“Được.”

Nửa giờ sau, xe xếp hàng vào bãi đỗ xe chuyên dụng của nghĩa trang.

Hôm nay vốn đã là ngày trời âm u, lúc này càng hợp cảnh hơn khi mưa lất phất.

Đỗ xe xong Lăng Tiêu dặn dò:
“Mặc áo khoác vào, anh đi lấy dù.”

Chu San gật đầu, tháo dây an toàn, bắt đầu mặc áo khoác.

Vừa mặc xong cửa xe đã được mở ra.

Lăng Tiêu mang theo một chiếc dù rất lớn.

Hai người đầu tiên đi tới cổng nghĩa trang mua hai bó hoa sau đó mới bước vào.

Đến vị trí quen thuộc, họ đặt hoa lên.

Chu San không nói gì, chỉ nhìn vào bia mộ như đang ngẩn người.

Cho đến khi bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, tiếp đó cán dù ấm áp được đặt vào lòng bàn tay cô.

Chu San nghiêng đầu nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nói:
“Anh qua bên kia đợi em.”

Nói xong anh bước vào màn mưa mờ ảo.

Chu San cắn môi, lẩm bẩm:
“Bên kia là đâu chứ?”

Giọng nói quá nhỏ, hoàn toàn bị hòa tan vào tiếng mưa.

Chu San thu ánh mắt lại, từ từ ngồi xuống.

Sau khi trở về nước cô đã đến đây mấy lần, đều là lén đi một mình.

Lần nào cũng khóc.

Nhưng hôm nay, thật kỳ lạ, lại chẳng muốn khóc chút nào.

Cô đưa tay chạm vào bia mộ lạnh buốt.

Chu San giọng nhỏ nhẹ:
“Ba mẹ, con kết hôn rồi.”

“Hai người nhất định muốn biết người con kết hôn là ai đúng không?”

“Là Lăng Tiêu.”

“Đúng vậy, chính là Lăng Tiêu mà ba mẹ quen.”

“Là anh ấy, ba mẹ nhất định có thể yên lòng phải không?”

“Hai người rất thích anh ấy mà.”

Chu San mím môi:
“Ba, con xin lỗi, con trưởng thành hơi chậm, vẫn chưa rửa sạch nỗi oan cho ba.”

“Nhưng con tin rằng sự thật sẽ sớm được làm sáng tỏ, vì Lăng Tiêu đang điều tra.”

“Con biết chuyện này có lẽ phức tạp, nguy hiểm, khó khăn hơn con nghĩ.”

“Nhưng vì đó là Lăng Tiêu, chắc chắn anh ấy sẽ làm được đúng không?”

Chu San thu tay lại, đầu ngón tay đã lạnh cóng.

Cô đặt dù lên vai, tay giữ chặt cán dù ấn vào bụng để giữ ấm, cả người thu nhỏ lại, tiếp tục nói:
“Mẹ, Lăng Tiêu có hơi phiền phức, cứ thích trêu con.”

“Anh ấy tưởng con không biết sao?”

“Thật ra con biết hết, chỉ là không nói thôi.”

Chu San hừ một tiếng, làm nũng:
“Anh ấy cũng chỉ có vậy thôi.”

“Nhưng mà hình như con càng ngày càng thích anh ấy.”

“Anh ấy trêu con, con cũng thích.”

Cô ngừng lại một lúc lâu.

Hàng mi của Chu San khẽ run:
“Giá mà ba mẹ còn ở đây thì tốt biết mấy.”

“Con rất muốn cùng ba mẹ ngồi trên ghế sofa xem tivi, cùng ngồi ăn cơm trên bàn ăn.”

“Con còn muốn để ba mẹ nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của con.”

Chu San lẩm bẩm một hồi lâu sau đó đứng lên.

Cô nâng mép dù lên, toàn bộ tầm nhìn như được phủ một lớp màng mờ.

Rất nhiều chiếc dù nhỏ như những cây nấm độc dễ thương đang di chuyển.

Chu San thở ra một hơi, tự hỏi:
“Lăng Tiêu đợi ở đâu nhỉ?”

Cũng không nói rõ ràng.

Giờ biết đi đâu để tìm anh ấy đây?

Chu San ôm chiếc dù lớn bước ra ngoài, đôi chân hơi tê, khi bước xuống bậc thang cô không dám chớp mắt, sợ rằng sẽ ngã lăn ra đất.

Đột nhiên mép dù của cô bị những ngón tay thon dài nhấc lên, từ từ kéo cao.

Khuôn mặt của Lăng Tiêu hiện ra.

Đôi mày của anh vốn đậm như được vẽ bằng mực, không mang chút hơi ấm nào.

Trên mặt anh còn đọng lại vài giọt nước nhỏ, hàng mi cũng ướt.

Chu San lập tức nâng dù lên che cho anh:
“Trời mưa, anh chạy lung tung làm gì?”

Lăng Tiêu cầm lấy cán dù, vỗ nhẹ lên vai để giũ nước, bình thản nói:
“Anh lạc đường.”

“…” Chu San không nói gì, chỉ thân mật khoác lấy cánh tay anh.

Thì ra người thật lòng quan tâm đến bạn không cần bạn phải đi tìm.

Họ sẽ tự xuất hiện trước mặt bạn.

Bởi vì họ chưa từng rời xa bạn.

Chỉ là bạn tạm thời chưa nhìn thấy họ.

Nhưng ánh mắt họ chưa từng rời khỏi bạn.

Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh văn phòng yên tĩnh lạ thường, dường như mọi người vẫn chưa thoát khỏi không khí của kỳ nghỉ.

Hiếm khi Chu San hỏi Ngô Tĩnh xin một gói cà phê hòa tan.

Cô vào phòng pha trà lấy nước nóng, một tay khuấy ly cà phê bằng chiếc thìa nhỏ, tay còn lại cầm điện thoại đọc tin nhắn.

Thư Kỳ Văn: “Xin lỗi nhé, chị phải ra nước ngoài một chuyến.”

Chu San: “Vậy khi nào chị về?”

Thư Kỳ Văn: “Tạm thời chưa xác định được.”

Thư Kỳ Văn: “Yên tâm đi, chị nhớ rõ em nợ chị một bữa ăn đó!”

Thư Kỳ Văn: “Chị về nước nhất định sẽ liên lạc với em đầu tiên!”

Chu San trả lời bằng một biểu cảm đáng yêu.

Cô đặt điện thoại xuống, theo thói quen nhấp một ngụm cà phê.

Nước nóng làm cô suýt chút nữa không cầm nổi chiếc ly.

Tối về nhà Lăng Tiêu ngay lập tức nhận ra môi trên của cô có chút sưng đỏ.

Anh đưa tay định chạm vào nhưng Chu San né tránh.

Cô làm nũng, giọng hơi tủi thân:
“Đau lắm.”

Lăng Tiêu nhíu mày, tự hỏi:
“Đêm qua anh hôn mạnh quá sao?”

“!!!” Chu San kéo sụp mí mắt xuống, lớn tiếng:
“Là bị phỏng!”

“Sao lại phỏng?”

“Lúc đó nước trong ly còn nóng, em lơ đãng một chút liền uống phải.”

Lăng Tiêu kéo Chu San ngồi xuống ghế sofa, một tay giữ cằm cô, hơi nâng lên để quan sát môi cô:
“Sao mà lơ đãng?”

“À, lúc đó chị Kỳ Văn nhắn tin cho em nói chị ấy ra nước ngoài.” Chu San thấy Lăng Tiêu lại định đưa tay chạm vào liền không khách sáo gạt tay anh ra, nói tiếp:
“Lúc đó em nghĩ sau khi thắng kiện chị ấy chắc sẽ quay lại viện kiểm sát, không ngờ lại đi du lịch.”

“Chỉ nghĩ vậy thôi?”

“Ừm.”

Lăng Tiêu có chút bất đắc dĩ, lại đưa tay lên, lần này chưa kịp để Chu San gạt đi, anh đã lạnh giọng:
“Đừng động đậy.”

Cô nhỏ giọng, mềm mại:
“Đau mà.”

“Anh không chạm vào.” Giọng Lăng Tiêu dịu lại, ngón tay đặt ở khóe môi cô:
“Có vẻ bị phồng lên rồi.”

“…”

“Ăn cơm có đau không?”

Nghe vậy, Chu San có chút tự hào nhỏ:
“Cũng đau, nhưng em cố gắng một chút, ăn thêm vài miếng là quen, không còn cảm giác nữa.”

Lăng Tiêu khẽ cười mỉa, buông tay ra.

Cô chưa chạm vào đã kêu trời kêu đất, vậy mà ăn cơm lại chịu đau đến mức thành thói quen.

Anh vừa bực vừa buồn cười:
“Đồ ham ăn.”

Chu San bĩu môi, ôm chiếc gối ôm bên cạnh vào lòng rồi tiếp tục chơi điện thoại.

Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái:
“Ngày mở phiên tòa vụ án của Nhậm Hưng Diên đã được sắp xếp xong rồi.”

Chu San dừng tay:
“Bao giờ?”

“Cuối tháng.” Lăng Tiêu không nhìn cô, nói:
“Kiểm sát viên Tô có lẽ sẽ thông báo cho em, tòa án cũng sẽ gửi lịch cụ thể.”

Lâu lắm rồi hai người không nói về chủ đề này.

Chu San mím môi:
“Lăng Tiêu, sao anh có vẻ mặt như vậy?”

Lăng Tiêu khẽ nghiêng đầu:
“Vẻ mặt gì?”

“Không vui lắm.” Chu San cười, trêu chọc:
“Anh có phải nghĩ rằng mình sẽ thua không?”

“Thua?” Lăng Tiêu cười khẩy đầy ngạo mạn.

Chu San “chậc chậc” hai tiếng:
“Chẳng phải sao?”

Lăng Tiêu đặt điện thoại xuống, tựa một tay lên lưng ghế sofa, ra hiệu cho cô nói tiếp:
“Nói thử xem.”

Chu San ôm gối ôm, quay người sang, hai chân co lên ghế sofa, nghiêm túc nói:
“Hôm đó trên tầng thượng chỉ có Trác Duyệt, ba của Trác Duyệt và Nhậm Hưng Diên, Nhậm Hưng Diên rõ ràng là hung thủ giết người, Trác Duyệt và em đều là nhân chứng.”

Thật lòng mà nói Chu San rất đồng tình với quan điểm của Lăng Tiêu rằng không nên kết tội ai trước khi có phán quyết của pháp luật.

Nhưng cô cảm thấy vụ án này chứng cứ đã rõ ràng, phán quyết chỉ là một bước thủ tục, không thể nào có sự đảo ngược.

Nhưng nghĩ đến danh tiếng chưa từng thất bại của Lăng Tiêu cô lại thấy tò mò.

Chu San nghiêng người lại gần hơn:
“Có phải anh sẽ thua không?”

Lăng Tiêu khiêu khích, ngẩng cằm lên:
“Em nghĩ sao?”

Chu San mím môi:
“Có thể”

Cô còn chưa nói hết Lăng Tiêu đã giơ tay dùng ngón trỏ đẩy trán cô ra:
“Không thể.”

Chu San vốn cũng không hy vọng anh sẽ nói gì.

Cô giả vờ tức giận, dùng tay vạch một đường giữa hai người:
“Được thôi, luật sư Lăng phải nhớ kỹ, chúng ta là đối thủ.”

Giây tiếp theo eo của cô đã bị kéo lại.

Anh dùng hành động thực tế để cho cô biết họ có mối quan hệ gì.

Chu San dùng gối ôm chắn giữa hai người, đôi mắt to tròn chớp chớp:
“Anh làm gì thế?”

Lăng Tiêu dùng một tay kéo chiếc gối ôm ra, tay kia đè lên vai cô, mạnh mẽ đẩy cô xuống ghế sofa.

Cánh tay anh chống xuống bên tai cô, thân thể anh áp sát cô trong phạm vi chịu đựng tối đa của cô.

Chu San cảm giác mình hoàn toàn bị giam cầm, giọng nói nghẹn lại trong cổ:
“Đừng, hôm qua anh nói em rất ngoan mà, hôm nay anh không được đâu.”

Lăng Tiêu cười, lồng ngực khẽ rung, ánh mắt sắc bén chầm chậm lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Ngón tay anh khẽ chạm vào dái tai cô, đầu ngón tay hơi thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve:
“Chỉ muốn chào hỏi em một chút.”

“Chào gì cơ?”

“Trên tòa hãy để chứng cứ lên tiếng, đừng giận dỗi.”

“Em giận gì được chứ?”

“Điều đó không nói trước được.”

“Em” Chu San tự lộ nhược điểm, có chút không vui:
“Em nào dám giận anh?”

“Còn gì mà em không dám chứ?”

“???”

“Tối qua lúc em tắm, điện thoại của em kêu một tiếng”

!!!

Chu San nghĩ đến tin nhắn tỏ tình của đồng nghiệp tổ chương trình bên cạnh.

Cô lập tức ôm cổ Lăng Tiêu, lấy lòng:
“Em trả lời rồi, em bảo em đã kết hôn!”

Hàng mi Lăng Tiêu cụp xuống tạo thành một bóng râm mờ, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, kéo dài âm điệu:
“Ồ.”

Ghen rồi?

Chu San đảo mắt, ngẩng đầu định hôn anh, vừa chạm nhẹ đã vội rụt lại:
“Đau, đau, đau, đau!”

Lăng Tiêu đứng dậy đi lấy hộp thuốc.

Chu San cúi người nhặt chiếc điện thoại rơi trên thảm.

Quả nhiên là tin nhắn của kiểm sát viên Tô.

Cô ngả lưng ra sau, thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy vụ án của Nhậm Hưng Diên chắc chắn không hề đơn giản như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK