Mục lục
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi! - Bạch Dương - Phó Kình Hiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 142


“Tối nay Phó Kình Hiên hỏi đến, nên tôi mới nghĩ có phải có liên quan đến cậu hay không.” Bạch Dương kể ra cuộc đối thoại với Phó Kình Hiên ở bệnh viện, sau đó mới ngại ngùng nói: “Xin lỗi Tiểu Triết, tôi không nên nghi ngờ cậu.”


“Không sao hết đâu chị, em có thể hiểu được mà, dù sao đi nữa thì tổng giám đốc Phó cũng đã hỏi như vậy rồi, quả thật việc này rất dễ làm người khác hoài nghi em, nhưng em thật sự không làm việc đó.”


“Tôi tin cậu.” Bạch Dương mỉm cười.


Lục Khởi thật muốn đưa biểu tượng ngón tay cái cho Lương Triết.


Quả nhiên tên này bình thường hay bày ra bộ mặt hiền hoà, vô hại chỉ là lừa gạt người ta, dễ dàng khiến cho cục cưng tin tưởng như vậy.


Có điều không qua mắt được anh ta, việc này tám chín phần là do tên này gây ra, dù gì thì anh ta cũng hiểu rõ bộ mặt thật của tên này rồi, nhưng có một câu anh ta không thể không khen ngợi, tên này làm rất tốt!


Sau đó, Bạch Dương và Lương Triết hỏi han nhau thêm vài câu rồi cúp điện thoại.


Bạch Dương đặt điện thoại vào túi xách: “Không phải Tiểu Triết làm thì em yên tâm rồi, Phó Kình Hiên cũng không thể làm gì được Tiểu Triết.”


Lục Khởi cười cười, không lên tiếng.


Bạch Dương nhìn thấy tiệm thuốc bên đường ở phía trước: “Dừng xe lại.”


“Em thật sự mua thuốc cho cậu ta sao? Lục Khởi dừng xe lại nói.


Bạch Dương gật đầu: “ Tất nhiên rồi, anh ở đây đợi em, em mua xong trở lại ngay.”


“Đi đi, đi đi.” Lục Khởi hất hất tay.


Bạch Dương đi về phía tiệm thuốc, xách một cái giỏ nhỏ lên, cô chọn không ít thuốc cảm hoặc là các loại thuốc tăng sức đề kháng, Lương Triết thường xuyên phải quay ngoại cảnh, đi khắp nơi trên thế giới, mỗi nơi lại có khí hậu khác nhau, rất dễ bị bệnh.


Tất cả các loại thuốc tăng sức đề kháng bắt buộc phải có.


Chọn cũng gần một giỏ thuốc, Bạch Dương cảm thấy đủ rồi, chuẩn bị đến quầy thu ngân tính tiền.


Đột nhiên, khoé mắt cô khẽ lướt tới loại thuốc tránh thai trên kệ hàng, đồng tử hơi co lại.


Cô bỗng nhớ lại, sau đêm hôm đó, cô không hề sử dụng biện pháp nào, có khi nào… Cô không dám nghĩ tiếp nữa, Bạch Dương giữ một nhân viên cửa hàng lại bắt chuyện: “Chào cô.”


“Xin hỏi chị cần gì?” Nhân viên cửa hàng mỉm cười hỏi.


Bạch Dương chỉ vào thuốc tránh thai: “Cái kia…cách vài ngày mới uống thì có còn tác dụng không?”


“Cách khoảng mấy ngày rồi?” Nhân viên cửa hàng hỏi.


Thật ra trong lòng Bạch Dương đã đoán được câu trả lời, nhưng vẫn nuôi hy vọng đáp lại: “Sắp được nửa tháng rồi.”


Nhân viên cửa hàng lắc đầu: “Xin lỗi chị, khoảng thời gian quá lâu rồi, thuốc sẽ không có tác dụng nữa.”


Bạch Dương nắm chặt quai của cái giỏ: “Vậy tôi muốn biết, khoảng thời gian nửa tháng có thể kiểm tra được tôi có mang thai hay không?”


“Cũng không được, ít nhất phải một tháng.”


“Thì ra là như thế, cảm ơn.” Bạch Dương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.


“Không cần khách sáo.”


Sau khi nhân viên cửa hàng đi khỏi, Bạch Dương dán mắt lên viên thuốc tránh thai một lúc rồi mới chịu xách giỏ đi thanh toán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK