Mặc dù bác sĩ Tô không đoán ra được vấn đề trên người anh, nhưng cũng là chuyên gia trong phương diện này, anh còn có một số vấn đề muốn hỏi đối phương.
“Vâng” Trợ lý Trương gật đầu lên tiếng, sau đó lấy điện thoại gọi cho bác sĩ Tô.
Một tiếng sau, bác sĩ Tô đi vào phòng bệnh: “Tổng giám đốc Phó.”
“Bác sĩ Tô, mời ngồi” Phó Kình Hiên chỉ vào ghế bên cạnh giường bệnh.
Bác sĩ Tô nói cám ơn, kéo ghế ngồi xuống: “Lần này Tổng giám đốc Phó mời †ôi đến vẫn liên quan đến vấn đề lần trước sao?”
“Vâng, lần trước ông đề nghị tôi tìm thêm mấy bác sĩ tâm lý, chẩn đoán tôi có bị thôi miên hay không, bọn họ chẩn bệnh giống như ông, tôi không có bị thôi miên, nhưng trên thực tế tôi thật sự bị thôi miên.”
Phó Kình Hiên nhìn bác sĩ Tô nói.
Bác sĩ Tô kinh ngạc đẩy kính mắt: “Tổng giám đốc Phó chắc chắn như vậy sao?”
“Tôi gặp được người thôi miên mình.”
Phó Kình Hiên cắn răng nói câu nói này, †rong mắt đầy tức giận và sát ý.
Bác sĩ Tô hứng thú: “Là ai?”
Thôi miên là một thứ rất thần kỳ, cũng rất nguy hiểm, chẳng những có thể điều khiển tinh thần con người cũng có thể thay đổi ký ức con người.
Mà bậc thầy thôi miên vô cùng lợi hại có thể hoàn toàn biến một người thành một con rối.
Có thể nói bậc thầy thôi miên làm được như vậy, quả thực không khác gì thần thánh.
Vì vậy ở một số quốc gia đã cấm thôi miên.
Bây giờ ông ta bắt đầu nghi ngờ một Bây giờ ông ta bắt đầu nghi ngờ một nhà thôi miên làm cho nhiều bác sĩ tâm lý không chẩn đoán ra được thì chính là nhà thôi miên giống như thần thánh kia.
Chỉ có trình độ này mới làm cho bọn họ không kiểm tra ra được, nhưng số lượng nhà thôi miên này vô cùng ít ỏi trên thế giới, mà tuổi cũng đã cao, thậm chí còn phải ký hiệp ước không được ra tay, cho nên hiện tại ông ta rất muốn biết rốt cuộc nhà thôi miên nào đã vi phạm hiệp ước.
“Không biết, cấp dưới của tôi đang điều tra, chỉ biết anh ta rất trẻ trung, dáng dấp vô cùng. . . tuấn tú nam tính” Phó Kình Hiên nhíu mày miêu tả ngoại hình người đàn ông kia.
Nói thật, một người đàn ông khen một người khác vô cùng đẹp trai thì có chút cảm giác vi diệu.
“Trẻ tuổi?” Bác sĩ Tô khiếp sợ: “Sao có thể chứ?”
“Đúng là thật, nhưng không quan trọng, quan trọng là tôi muốn biết nhà thôi miên có thể làm cho người ta xuất hiện tình huống đau tim không?” Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm bác sĩ Tô hỏi.
Bác sĩ Tô im lặng một chút: “Tổng giám đốc Phó, anh có thể nói chỉ tiết được không?”
“Có thể.” Phó Kình Hiên gật đầu: “Chắc ông còn nhớ lần trước tôi kể với ông về vợ sắp cưới của mình, tôi nhất định phải đối xử tốt, cưng chiều và yêu cô ta không.”
“Đương nhiên!” Bác sĩ Tô gật đầu.
Sắc mặt Phó Kình Hiên đầy vẻ nham hiểm: “Nhưng hai ngày qua tôi phát hiện nếu như tôi không làm như vậy, trái tim của †ôi sẽ đau đớn.”
“Tôi hiểu rồi, bậc thầy thôi miên có thể làm chuyện này, nhưng tôi muốn nói cho Tổng giám đốc Phó biết, anh cảm thấy đau đớn cũng không phải đau đớn trên mặt sinh lý mà là về tâm lý.” Bác sĩ Tô nhìn anh nói.
“Đau đớn về tâm lý. . ” Phó Kình Hiên như có điều suy nghĩ cụp mắt xuống: “Ý của ông là trái tim của tôi không phải thật sự đau đớn mà là trong lòng tôi và ý thức cảm thấy nó đau đớn?”