Phó Kình Duy nhớ đến lời nói đùa của Bạch Dương lúc cậu ta ăn cơm, vẻ mặt hơi không được tự nhiên: “Hình như chị ta ở một mình, không ở cùng với tên nhóc mặt trắng kia.”
Phó Kình Hiên nhìn cậu ta qua kính chiếu hậu, không biết vì sao, nghe Phó Kình Duy nói như vậy, lòng anh đột nhiên thả lỏng.
“Có lẽ là bọn họ ở nơi khác.” Cố Tử Yên khẽ cười: “Đã sát trùng vết thương rồi, còn đau không?”
“Không đau, cảm hơn chị Tử Yên.” Phó Kình Duy nhếch miệng, cảm thấy Cố Tử Yên thật dịu dàng, nói chuyện rất nhẹ nhàng, tốt hơn Bạch Dương nhiều!
Cố Tử Yên đậy nắp hòm thuốc rồi cất đi, vờ như vô tình nói với Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, nghe nói anh đã để cho trợ lý Trương xử lý những tin tức trong giới kia rồi? Cũng là việc nhỏ mà thôi, không ngờ nhân viên của Thiên Thịnh sẽ quay video, lan truyền trong giới, thanh danh của bác gái bị bôi nhọ, còn liên lụy đến anh.”
“Chị Tử Yên nói vậy là có ý gì, là nghi ngờ chị Bạch Dương sai nhân viên của mình quay lại video à?” Phó Kình Duy buồn bực hỏi.
“Chị không có ý này.” Cố Tử Yên vội nói: “Chị chỉ nghĩ là, Bạch Dương đã biết việc này từ sớm, ngăn cản nhân viên của mình lại, như vậy video sẽ không bị lan truyền nhanh như vậy.”
“Thiên Thịnh có nhiều nhân viên, cho dù chị ta cảnh cáo, cũng có nhân viên muốn gây sự lén tung ra ngoài.” Phó Kình Duy bĩu môi: “Hơn nữa, vốn chính là mẹ em không đúng, anh em đã ly hôn với Bạch Dương rồi, cũng chỉ vì chút chuyện nhỏ mà bà ấy lại chạy đến Thiên Thịnh cãi nhau.”
Mặc dù Phó Kình Duy không thích Bạch Dương, nhưng ở chung một mái nhà với Bạch Dương sáu năm, cậu ta biết cô sẽ không làm những chuyện xấu xa đó.
Huống hồ là Vu Y Cơ chạy đến Thiên Thịnh náo loạn, cũng không phải Bạch Dương gây chuyện.
Cố Tử Yên không thể tin nổi.
Rõ ràng Phó Kình Hiên rất ghét Bạch Dương, vì sao bây giờ lại nói giúp Bạch Dương?
“Chị Tử Yên, sao chị lại nhìn em như vậy?” Phó Kình Duy thấy Cố Tử Yên nhìn mình, giơ tay sờ mặt, lại không cẩn thận sờ đến vết thương đã sát trùng trên mặt, nhe răng trợn mắt: “Mặt em sưng lắm à?”
Cố Tử Yên lập tức hoàn hồn, cười dịu dàng: “Một chút thôi, chị đang nghĩ đến, ngày mai em đến trường, chắc chắn sẽ bị bạn học nhìn chằm chằm.”
Phó Kình Duy méo mặt, định nói là xin nghỉ không đi học, nhưng kiêng kỵ anh trai đang lái xe, cậu ta không dám nói là không đi học, đoán chừng ngày mai ngay cả cửa nhà cũng không vào được, sợ mà không dám nói lời nào.
Chỉ một lát xe đã lái đến nhà họ Phó.
Vu Y Cơ thấy Cố Tử Yên vẫn chưa về, thân thiết lôi kéo tay cô ta: “Tử Yên à, để cháu đi tìm Tiểu Duy với Kình Hiên, vất vả cho cháu rồi, đã muộn như vậy, cháu ngủ lại đây đi, dù sao cháu cũng sớm chuyển về đây thôi.”
Cố Tử Yên cũng muốn ở lại, liếc mắt nhìn Phó Kình Hiên, thấy người đàn ông không nói chuyện thì mấp máy môi, uyển chuyển trả lời: “Vâng, cảm ơn bác gái.”
“Đều là người một nhà, khách sáo gì chứ!” Vu Y Cơ thấy cô ta ngủ lại, quả thật vô cùng vui vẻ.
Phó Kình Hiên tắm rửa đi ra, cũng không ngủ luôn mà xử lý mấy phần tài liệu.
Khi anh kéo ngăn kéo cầm lọ mực ra, lại kéo nhầm ngăn kéo, thấy một chồng thư ố vàng được sắp xếp chỉnh tề ở trong cùng.
Nhìn những bức thư kia, ánh mắt người đàn ông bất giác trở nên dịu dàng..