Chuyện gì đây?
Bạch Dương vén chăn lên, xuống giường, đi đến cửa sổ sát đất, kéo “xoẹt”
một cái mở rèm ra.
Vừa kéo rèm một cái thì bị dọa cho hết hồn. Hét toáng mọt cái rồi vội lùi ra sau hai bước.
Thấy treo ngoài cửa sổ là một cái đầu lâu khô khốc, cực kỳ dọa người.
Nhưng chỉ giây lát thôi Bạch Dương đã biết là giả rồi. Hóa ra chỉ là hình chiếu chiếu lên kính mà thôi.
Vừa nhận ra được như thế cô thở phào.
Nỗi sợ cũng dần dần biến mất, thay vào đó là sự tức giận!
Đây đã là lần thứ hai rồi!
Lần trước cô còn tưởng là mình nhìn nhầm cơ.
“Hừ..” Bạch Dương nhắm mắt, thở dài sau đó mở cửa đi ra ngoài nhìn.
Cô muốn xem xem rốt cuộc là ai làm!
Cô đứng ở trên ban công, Bạch Dương cúi đầu nhìn xuống.
Người ở dưới phát hiện cô đi ra, vội vàng tắt máy chiếu đi, giấu nó vào trong quần áo, kéo mũ cúi đầu, chạy thật nhanh.
Người đó chạy quá nhanh, hơn nữa tầng mà Bạch Dương ở khá là cao, nên không nhìn rõ được chân dung người kia ra sao mà chỉ có thể dựa vào thân hình đoán người đó là đàn ông.
Cô không biết đây là đùa dai hay là cố tình đe dọa nữa.
Nhưng cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người kia như thế.
Nghĩ đến đây, cô xoay người đi vào trong phòng, gọi cho quản lý tòa nhà kể lại chuyện vừa rồi.
Bên quản lý tòa nhà vội vàng phái đội an ninh đi tìm người kia.
Nhưng thật đáng tiếc, người kia đã chạy mất từ lâu, không bắt được.
Bạch Dương cũng không thất bất ngờ gì với kết quả này. Cô đã đoán được ngay từ đầu là sẽ như thế nên cô bảo bên quản lý tòa nhà báo cảnh sát, giao chuyện này lại cho cảnh sát xử lý.
Ồn o ào một chập như thế, cơn buồn ngủ của Bạch Dương bay biến đi đâu hết.
Cho đến tận hơn nửa đêm mới miễn cưỡng chợp mắt được.
Nhưng mà sáng sớm ngày hôm sau đã bị điện thoại đánh thức. Người gọi tới chính là Lâm Diệc Hàng .
“Có chuyện gì?” Bạch Dương còn không thèm đi giày, chân trần đi trên thảm, vừa đi vào phòng tắm vừa nói với giọng lạnh lùng.
Lâm Diệc Hàng cũng không thèm để ý đến thái độ lạnh nhạt của cô, hỏi nhẹ nhàng: “Không phải là lần trước cô nghe thấy tôi với Cố Tử Yên bàn với nhau sẽ giở trò với cô hay sao? Hôm nay chính là cái ngày tôi bắt đầu giở trò đó. Nhưng mà cô cứ yên tâm, người tôi “ra tay” không phải là cô mà là Cố Tử Yên. Cô có hứng thú đến đây xem chút không?”
Bạch Dương híp mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh định đối phó với Cố Tử Yên thế nào?”
Lâm Diệc Hàng cũng không lừa cô mà nói thẳng: “Cố Tử Yên định sai người đến làm nhục cô rồi quay video lại đăng lên mạng và một số web đen, phá hủy cô hoàn toàn luôn.”
“Cái gì?” Bạch Dương nhíu mày thật chặt Chẳng những muốn làm nhục cô mà còn muốn quay video lại đăng lên mạng.
Ác độc như thế đúng là khiến cho người †a thán phục.