“Bà Mạnh, bà đừng làm vậy!” Bạch Dương khẽ day huyệt thái dương, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Lục Khởi bĩu môi: “Bà Mạnh, bà làm vậy là đang trói buộc đạo đức, bà biết không?”
Không đồng ý lại muốn quỳ xuống, làm vậy có khác nào kẻ vô lại chứ? Hơn nữa, điều này không chỉ đơn thuần là trói buộc đạo đức, còn là uy hiếp và ép buộc.
Bà ta và Mạnh San quả nhiên là mẹ con, có một người mẹ quan điểm lệch lạc, không phân biệt đúng sai, Mạnh San như vậy cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Bà Mạnh vẫn không để ý tới Lục Khởi, thấy vẻ mặt Bạch Dương có phần thả lỏng thì đảo tròng mắt, nhân cơ hội hỏi: “Cô Bạch, cô nhận lời thật sao?”
Bạch Dương mấp máy môi: “Rất xin lỗi bà Mạnh, tôi…”
Cô còn chưa nói xong, đã thấy bà Mạnh tránh khỏi bày tay Lục Khởi đang nâng mình lên, lại chuẩn bị quỳ xuống.
Nhưng lần này bà Mạnh còn chưa kịp quỳ xuống, đã bị người ta đỡ dậy.
Người này không phải là Lục Khởi, cũng không phải Bạch Dương, mà là Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên chỉ vào Bạch Dương, chỉ trích với vẻ vô cùng căm phẫn: “Cô Bạch, cô thật quá đáng, sao cô có thể bắt người lớn tuổi quỳ xuống trước mặt cô chứ?”
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé! Vì có quá nhiều trang copy của truyen1. one.
Bạch Dương nghẹn lời, khóe miệng giật giật.
Lục Khởi trợn mắt sắp nhìn lên trời rồi: “Này này này, cô bị mù à? Bảo bối bắt bà Mạnh quỳ lúc nào? Rõ ràng là tự bà Mạnh quỳ trước mặt bảo bối, được không.”
“Không thể nào.” Vẻ mặt Cố Tử Yên không tin.
Bà Mạnh vỗ vào mu bàn tay của cô ta: “Tử Yên, cậu Lục nói không sai, là tôi tự quỳ.”
“Bác gái, tại sao chứ?” Cố Tử Yên nhìn Bà Mạnh với vẻ khó tin.
Trên mặt bà Mạnh đầy vẻ đau buồn: “Vì Tiểu San, chỉ cần cô Bạch bằng lòng rút đơn kiện, Tiểu San lại được tự do, cho nên…”
“Cho nên bác gái, bác lại quỳ trước mặt cô ta à?”
“Đúng vậy.” Bà Mạnh gật đầu, sau khi liếc nhìn Bạch Dương lại lau nước mắt: “Nhưng cô Bạch không chịu đồng ý.”
“Cháu biết rồi.” Cố Tử Yên mím môi, sau đó bất mãn nhìn Bạch Dương: “Cô Bạch, bác gái cũng đã quỳ xuống cầu xin cô, không ngờ cô vẫn không chịu đồng ý, cô khó tránh khỏi quá vô tình đấy?”
“Tôi vô tình à?” Bạch Dương giơ tay lên vén tóc ra sau tai với vẻ lười biếng, trong lúc giơ tay nhấc chân lại thể hiện ra hết vẻ quyến rũ: “Tôi không đồng ý tha cho Mạnh San là tôi vô tình, vậy trước đây Mạnh San tung tin đặt chuyện về tôi, sao cô không chỉ trích cô ta hung ác chứ?”
“Tôi…” Cố Tử Yên nghẹn lời, trên mặt lộ vẻ khó xử.
Lục Khởi cười nhạo: “Cố Tử Yên à, cho nên khi cô chỉ trích bảo bối cũng nên suy nghĩ xem cô có đủ tư cách không đã.”
Trong mắt Cố Tử Yên thoáng hiện ra chút nhục nhã nhưng nhanh chóng biến mất, cắn môi: “Cho dù trước đây Tiểu San làm không đúng, nhưng bây giờ Tiểu San đã bị trừng phạt, trên mạng có nhiều người mắng Tiểu San như vậy còn chưa đủ sao? Bác gái cũng đã quỳ trước mặt cô, cô không thể tha thứ cho Tiểu San sao?”
“Không thể!” Bạch Dương lạnh lùng thốt ra hai từ: “Mạnh San là gì của tôi, sao tôi phải tha thứ cho cô ta?”
“Đúng vậy, dựa vào đâu mà cô ta làm hại bảo bối, các người không nói cô ta xin lỗi bảo bối, trái lại còn muốn bảo bối phải tha thứ, bảo bối không trả lại gấp bội đã là quá lương thiện rồi.” Lục Khởi nắm lấy vai Bạch Dương, giễu cợt.