Bạch Dương hít một hơi lạnh: “Trời ạ, thì ra Trần Thi Hàm không đơn giản như vậy!”
“Cho nên chị cách xa cô ấy một chút.”
Lương Triết dặn dò một lần nữa.
Bạch Dương lắc đầu: “Cái này không được, Thi Hàm từng giúp chị, chị đột nhiên xa lánh cô ấy, không phải rất vong ân phụ nghĩa à? Hơn nữa chị tin tưởng cô ấy sẽ không làm hại chị.”
Lại nói, ai quy định người đã từng giết người thì chắc chắn là người xấu.
Không phải tay các chiến sĩ bảo vệ ranh giới tổ quốc đều dính máu tanh à? Nhưng bọn họ đều tốt.
Thấy Bạch Dương bướng bỉnh như vậy, Lương Triết không có cách nào, chỉ thở dài nói: “Được rồi, nhưng mà em hy vọng chị chú ý hơn, không nên tin tưởng cô ấy hoàn toàn”
Bạch Dương biết cậu ta muốn tốt cho mình, cô gật đầu cười nói: “Ừ, chị nhớ kỹ rÕI.
Hai người đang nói chuyện thì xe đã đi đến nơi.
Lương Triết dừng xe, sau đó đi xuống cùng Bạch Dương.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người đi đến phòng của Lâm Diệc Hàng.
Anh ta đang đứng trước cửa sổ, tay vuốt đao giải phẫu nhỏ xinh, nghe được tiếng động phía sau, anh ta chậm rãi quay người lại.
“Chỉ dẫn một người theo thôi à?” Lâm Diệc Hàng liếc nhìn Lương Triết, sau đó chăm chú nhìn Bạch Dương.
Bạch Dương thản nhiên trả lời: “Đương nhiên không phải, những người khác đang canh chừng ở chỗ bí mật rồi”
Trên đường đến đây, cô đã liên lạc với một công ty vệ sĩ, bỏ ba trăm triệu ra thuê mười người vệ sĩ.
Bây giờ mười vệ sĩ đó cũng đã đến quán rượu, cô mới vừa tới loáng thoáng cảm thấy có người đang nhìn mình.
“Không phải anh nói tôi đến đây, sau đó nghe kế hoạch Cố Tử Yên làm hại tôi sao?
Cố Tử Yên đâu?” Bạch Dương nhìn xung quanh giây lát rồi hỏi.
Lâm Diệc Hàng kéo một cái ghế ra, làm động tác mời ngồi với cô: “Cô ta chưa đến, hơn nữa cũng không vào phòng này, căn phòng này là để cô nghe, tôi và cô ta sẽ nói chuyện ở phòng bên cạnh, phòng bên đã bị tôi lắp máy nghe trộm.”
Anh ta chỉ thiết bị nghe lén trên bàn.
“Vậy sao?” Bạch Dương buông túi, ngồi xuống.
Lương Triệt ngồi xuống bên cạnh theo cø.
Bỗng nhiên, điện thoại của Lâm Diệc Hàng đổ chuông.
Anh ta lấy ra nhìn, mắt kính phản chiếu lại ánh sáng, nhìn vài giây, anh ta cất điện thoại: “Cô ta đến rồi, tôi đi trước.”
Bạch Dương ừ một tiếng.
Lâm Diệc Hàng sửa sang lại quần áo trên người rồi rời khỏi phòng.
Chẳng mấy chốc Bạch Dương đã nghe được tiếng nói chuyện truyền ra từ thiết bị nghe lén.
Chính là giọng nói của Cố Tử Yên và Lâm Diệc Hàng.