Trừ khi Tử Yên không phải người trao đổi qua thư với anh, nhưng liệu có thể không?
Trong mắt Phó Kình Hiên thoáng qua một tia tự giễu, anh cầm ly rượu vang trên khay của người phục vụ rồi đáp: “Yêu là yêu thôi, không có lý do”
“Thứ cho tôi nói thẳng, sếp Phó xuất sắc như vậy, theo lý mà nói không nên yêu người phụ nữ như cô Cố, hơn nữa tôi cũng không tin sếp Phó không nhìn ra cô Cố là hạng người gì.” Bà Lương lắc ly rượu rồi mỉm cười nhìn anh.
Phó Kình Hiên mím môi: “Tôi biết, nhưng tôi đã từng hứa với Tử Yên”
“Sếp Phó đúng là người trọng lời hứa, nhưng nói thật tôi hy vọng cậu hãy rời khỏi cô Cố, cô ấy không hợp với cậu, cũng không xứng với cậu, cô ấy hoàn toàn không sánh được với vợ cũ của cậu, quan trọng nhất là một ngày nào đó cô ấy sẽ gây ra hoạ lớn, hy vọng Sếp Phó hãy suy nghĩ thật kỹ.” Bà Lương nói xong thì xoay người rời đi.
Bà nói những lời này hoàn toàn là vì nể mặt bà cụ Phó, khi bà còn trẻ bị mẹ chồng ức hiếp, bà Phó đã giúp đỡ bà rất nhiều, vì vậy bà mới đến khuyên Phó Kình Hiên.
Còn việc Phó Kình Hiên có nghe hay không, đó không phải việc của bà.
Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng bà Lương, đôi mắt sâu thẳm như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau anh uống cạn ly rượu vang, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bạch Dương: Rất xin lỗi về chuyện tối nay.
Bạch Dương đang ngồi trên xe nói chuyện với Lương Triết và Lục Khởi, bỗng điện thoại vang lên, cô lấy ra xem, lông mày chợt chau lại.
Lương Triết đang lái xe, thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của cô qua gương chiếu hậu bèn hỏi: “Chị, ai vậy?”
“Phó Kình Hiên.” Bạch Dương đáp.
Lục Khởi ngồi ở vị trí phó lái vội vàng quay đầu: “Anh ta tìm em làm gì?”
“Không biết, anh ta gửi tin nhắn cho em, để em đọc thử.” Bạch Dương bấm vào tin nhắn của Phó Kình Hiên.
Nhìn thấy mấy chữ trong tin, cô nở nụ cười giễu cợt.
Lục Khởi tò mò giật lấy điện thoại rồi cũng trợn mắt bảo: “Lại xin lỗi thay Cố Tử Yên chứ gì, mấy tháng nay anh ta xin lỗi thay Cố Tử Yên bao nhiêu lần rồi? Anh ta không chán nhưng anh chán rồi. Bé cưng, để anh trả lời giúp em”
Nói rồi anh ta bấm vào phần trả lời, bắt đầu soạn tin nhắn, vừa soạn vừa đọc: “Nếu anh thật sự thấy có lỗi với tôi thì tống Cố Tử Yên vào tù đi, như vậy mới nói lên được anh thật lòng xin lỗi, chỉ nói miệng thôi không làm gì, lời xin lỗi không có tí thành ý nào, anh tự giữ lấy mà khiến mình cảm động đi. Gửi!”
Lục Khởi trả điện thoại cho Bạch Dương: “Thế nào cưng, anh trả lời được chứ?”
“Không tệ.” Bạch Dương hiếm khi động viên anh ta.
Lục Khởi lập tức mừng rỡ.
Lương Triết lườm anh ta sau đó lập tức đáp: “Chị, thật ra em cũng làm được.”
“Chị tin cậu, nhưng cậu cứ tập trung lái xe đi, đừng nhìn đông ngó tây, nguy hiểm lắm” Bạch Dương vỗ vào ghế lái.
Lương Triết tủi thân ‘ một tiếng.
Lục Khởi cười đắc ý.
Lương Triết lười để ý đến anh ta.
Trong bữa tiệc, Phó Kình Hiên nhìn thấy tin nhắn trả lời của Bạch Dương thì nheo mắt.
Anh nhìn thoáng qua là biết không phải cô trả lời.