Cuối cùng có người trong phòng họp thấy anh nổi giận như vậy thì giơ tay lên: “Sếp Phó, chuyện đó. . . Không phải điện thoại của chúng tôi mà là điện thoại của anh. “
Phó Kình Hiên giật mình: “Tôi à?”
“Đúng thế” Người kia gật đầu.
Phó Kình Hiên đặt tài kiệu trong tay xuống, đẩy xe lăn từ màn hình đến trước bàn họp, phát hiện điện thoại của mình đang reo.
Bình thường không có ai liên lạc với anh qua voicecall, anh cũng không quen với tiếng chuông này, cho nên anh mới chưa kịp phản ứng.
Sắc mặt Phó Kình Hiên dịu đi rất nhiều, anh cầm điện thoại lên định xem là ai.
Không ngờ lại là Bạch Dương.
Vì sao lúc này cô gọi cho mình?
“Hội nghị tạm dừng, tôi đi nghe điện thoại.” Phó Kình Hiên nói xong thì cầm điện thoại đi ra phòng họp.
Trong phòng họp bàn tán ầm ï.
“Haiz, đúng là ông chủ, chỉ cho phép quan phóng hỏa mà không cho phép dân đốt đèn, trước đó đã nói cài điện thoại ở chế độ im lặng, chúng ta đã làm rồi, anh ta không làm thì có.”
“Đúng vậy, cũng nói không cho phép nghe điện thoại trong cuộc họp, kết quả anh ta phá quy tắc mình, đúng là tiêu chuẩn kép.”
“Nhìn Sếp Phó cẩn thận để ý cuộc điện thoại này như thế, chắc là cô Cố rồi.”
“Chắc chắn rồi, nhìn ánh mắt của Sếp Phó dịu dàng thế kia”
Bên ngoài phòng họp, Phó Kình Hiên không biết người ở bên trong đang bàn tán về mình, anh đi vào hành lang, nhìn cuộc gọi vẫn đang hiện lên, trong mắt có chút do dự có nghe máy hay không.
Anh ta sợ mình nghe máy thì sẽ bị lộ.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhấn nút trả lời, trầm giọng nói: “Alo?”
Điện thoại truyền đến giọng nam khàn khàn, Bạch Dương im lặng.
Thì ra giọng nói của Z-H khó nghe như vậy sao?
Mà có vẻ tuổi cũng lớn rồi, khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Mà đàn ông hơn bốn mươi tuổi rất ít tự kỷ luật, bình thường không phải bụng bự cũng hói đầu.
Bạch Dương nghĩ tới có lẽ mình và một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lại hói đầu bụng lớn xảy ra quan hệ, trong dạ dày nôn nao, không nhịn được nôn khan một tiếng.
Phó Kình Hiên nghe thấy thì vẻ mặt căng thẳng: “Cô . . Cô thế nào?”
Anh suýt nữa dùng giọng thật của mình, cũng may cuối cùng anh phản ứng kịp thời, thay đổi qua giọng khác.
Bởi vì trong dạ dày rất khó chịu, Bạch Dương cũng không phát hiện ra chỗ khác thường, yếu ớt lắc đầu: “Tôi không sao, cảm ơn ngài Trọng quan tâm”
Phó Kình Hiên nghe thấy xưng hô ngài Trọng, lập tức biết được mục đích cô liên lạc với mình.
“Cô tìm tôi vì chuyện trả nợ sao?” Phó Kình Hiên hỏi.
Bạch Dương thở sâu, vẻ mặt nghiêm túc lên: “Phải, tôi muốn biết vì sao ngài Trọng phải làm như vậy?”
“Trước đó tôi đã nói cô là mẹ của con tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.” Phó Kình Hiên xoa cuống họng trả lời.