Thư ký biết Bạch Dương là cô Bạch kia, vội vàng trả lời: “Hình như có cuộc họp, nhưng bây giờ cuộc họp đã kết thúc.”
Cố Tử Yên nắm chặt điện thoại.
Cuộc họp kết thúc mà cô vẫn chưa rời đi, còn vào văn phòng Kình Hiên.
Bọn họ làm gì trong phòng làm việc chứ?
Cố Tử Yên càng nghĩ thì trong lòng càng đố ky, cô ta cúp máy thì gọi cho Lâm Diệc Hàng: “Diệc Hàng, mấy ngày rồi, anh vẫn chưa nghĩ cách ra tay với Bạch Dương sao?”
Cô ta không chờ nổi nữa, bây giờ cô ta muốn Bạch Dương phải chết!
Trong bệnh viện, Lâm Diệc Hàng ngồi trong phòng khám của mình, đẩy mắt kính trả lời: “Tôi nghĩ xong rồi, tôi định ngày mai sẽ ra tay.”
Trên mặt Cố Tử Yên đầy hào hứng nói: “Anh định làm gì?”
Lâm Diệc Hàng nghe vậy thì ánh mắt lạnh lẽo giống như rắn độc, giọng nói lại dịu dàng: “Không cần giết chết cô ta, đôi khi còn sống sẽ càng khó chịu hơn chết đi.”
“Anh có ý gì?” Cố Tử Yên nhíu mày, rõ ràng không vui vì anh ta nói không giết chết Bạch Dương.
Đôi mắt Lâm Diệc Hàng lóe lên ánh sáng: “Ý của tôi là tìm mấy người hủy hoại cô ta, sau đó quay video lại không phải tốt hơn sao, vậy thì không chỉ đứa bé trong bụng của cô ta không còn mà cô ta cũng sẽ sống không bằng chết.”
Hai mắt Cố Tử Yên sáng lên, anh ta nói đúng, nếu Bạch Dương chết thì quá lợi cho cô rồi, cứ để cô sống trong đau khổ mới là cách tốt nhất”
Cho dù sau đó Kình Hiên biết Bạch Dương mới là Phong Diệp, nhưng Bạch Dương không còn sạch sẽ, cô ta nghĩ Kình Hiên cũng sẽ không yêu Bạch Dương nữa.
Mà cả đời Bạch Dương sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa, sống trong sự chỉ trỏ của mọi người, ngay cả Thiên Thịnh cũng trở thành trò cười bởi vì cô.
Cho nên giết người vẫn không đủ, phải giết chết trái tim mới được!
Cố Tử Yên kích động đến run người.
Ánh mắ Lâm Diệc Hàng đầy u ám: “Xem ra cô tán thành cách này đúng không.”
“Không sai.” Cố Tử Yên gật đầu. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô ta chẳng những tán thành, thậm chí không kịp chờ đợi!
“Anh định khi nào ra tay?” Cố Tử Yên vội vàng hỏi.
“Ngày mai, cô có hứng thú đến xem không?” Lâm Diệc Hàng xoay con dao phẫu thuật sắc bé, giọng điệu mang theo sự dụ dỗ hỏi.
Ánh mắt Cố Tử Yên bỗng ngây ra, sau đó cong môi nói: “Đương nhiên, tôi muốn †ận mắt nhìn Bạch Dương bị kéo vào địa ngục!”
“Được, ngày mai tôi sẽ đưa Bạch Dương đến đường Bắc Tân, chỗ đó ít người, cô có thể đến đường Bắc Tân chờ tôi” Ngón tay cái Lâm Diệc Hàng sờ vào lưỡi dao phẫu thuật.
Cố Tử Yên vui vẻ cúp điện thoại, trong mắt đầy độc ác: “Bạch Dương, cô xong đời rồi!”
“Hắt xì!” Trong văn phòng của Tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị, Bạch Dương vừa mở phần ghi chép của mình ra thì mũi hơi ngứa, không kịp chuẩn bị hắt hơi một cái.
Phó Kình Hiên đặt ly hồng trà ở trước mặt cô: “Lạnh sao?”
“Vẫn ổn.” Bạch Dương kéo áo khoác tây trang bó sát trên người trả lời.