Yêu cô khi còn không biết cô là Phong Diệp?
Có thể sao?
Bạch Dương nhanh chóng bình tĩnh lại, cười nhạo nói: “Xin lỗi sếp Phó, những lời này anh mang đi lừa thiếu nữ trẻ tuổi còn được, nhưng không lừa được tôi đâu, ngay cả mình yêu ai mà cũng không biết, thứ lỗi cho tôi không tin được trên đời này còn có người như vậy.”
Phó Kình Hiên rũ mắt.
Cô vẫn không tin tưởng tình yêu của anh.
Cho dù anh đã nói đến mức này.
“Mặt khác, sếp Phó, anh cho tôi biết chuyện này để làm gì, nếu Cố Tử Yên đã giả mạo tôi sáu năm, tại sao không đâm lao phải theo lao chứ, chẳng lẽ anh lại muốn cho tôi và Cố Tử Yên mỗi người một vị trí riêng, sau đó tái hôn lại với tôi?” Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên, trên môi là nụ cười châm chọc.
Phó Kình Hiên từ chối cho ý kiến, anh mím môi cam chịu.
Bạch Dương a một tiếng: “Thật đúng là bị tôi nói trúng, lúc tôi là Bạch Dương, anh thậm chí không thèm liếc nhìn tôi một cái, bây giờ tôi thành Phong Diệp, anh lại đến nói yêu tôi, còn muốn tái hôn với tôi, dựa vào cái gì? Tôi là người anh muốn vứt bỏ là vứt bỏ, muốn kéo lại là kéo lại sao? Tôi nói cho anh Phó Kình Hiên, tôi không thấp hèn như vậy, cho nên tôi tuyệt đối không tái hôn với anh, huống chi, tôi đã hết yêu anh từ lâu rồi!”
Nếu anh tỉnh trước khi Cố Tử Yên tỉnh, phát hiện Cố Tử Yên là giả, cô mới là Phong Diệp thật sự, thì dù anh yêu cái lớp vỏ bọc Phong Diệp này, cô cũng sẵn lòng nhận, sẵn phòng dành tình cảm cho anh, không ngại anh không giống như trước đây.
Dù sao anh có thay đổi như thế nào cũng vẫn là Phó Kình Hiên, giống như cái áo choàng Phong Diệp này có bí mật cỡ nào cũng vẫn là cô, cho nên anh có niềm †in, anh có thể biến tình yêu cho Phong Diệp thành Bạch Dương.
Nhưng mà không có nếu, tất cả đều đã chậm, bọn họ không quay lại được!
Tuy rằng từng nghe Bạch Dương nói không yêu mình mấy lần, nhưng mỗi lần nghe được, Phó Kình Hiên vẫn cảm thấy đau lòng, lòng nghẹn lại rất khó chịu. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Tổng giám đốc Phó, anh quay về đi, nếu chúng ta đi đến bước này rồi, sao còn phải đi tiếp nữa chứ” Bạch Dương vừa nói vừa lùi về phía sau: “Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã không có duyên phận!”
Đôi môi Phó Kình Hiên khẽ giật, anh muốn nói gì đó những di động bỗng nhiên đổ chuông.
Anh nhíu mày, sau đó lấy điện thoại ra xem, là Cố Việt Bân gọi tới.
Phó Kình Hiên buông tay, cũng không không yêu mình mấy lần, nhưng mỗi lần nghe được, Phó Kình Hiên vẫn cảm thấy đau lòng, lòng nghẹn lại rất khó chịu.
“Tổng giám đốc Phó, anh quay về đi, nếu chúng ta đi đến bước này rồi, sao còn phải đi tiếp nữa chứ” Bạch Dương vừa nói vừa lùi về phía sau: “Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã không có duyên phận!”
Đôi môi Phó Kình Hiên khẽ giật, anh muốn nói gì đó những di động bỗng nhiên đổ chuông.
Anh nhíu mày, sau đó lấy điện thoại ra xem, là Cố Việt Bân gọi tới.
Phó Kình Hiên buông tay, cũng không định nghe máy, anh nói: “Anh biết những lời anh nói hôm nay với em sẽ khiến em bị chấn động không nhẹ, nhưng mà anh sẽ không từ bỏ!”
Nói xong, anh nhìn cô chăm chú vài giây, sau đó xoay người đi ra cửa văn phòng.