Sắc mặt trợ lý Trương thay đổi: “Tổng giám đốc Phó, chẳng lẽ anh nghỉ ngờ Thời Khiêm chết không phải là chuyện ngoài ý muốn sao?”
“Không sai!” Phó Kình Hiên gật đầu: “Tôi mắc bệnh tim di truyền từ mẹ tôi, mà tôi và mẹ có nhóm máu và thể chất rất đặc biệt, cho nên rất khó tìm được trái tim thích hợp, mẹ tôi không tìm được nên mới qua đời, mà từ khi tôi còn nhỏ, bà nội đã tìm kiếm trái tim thích hợp, hai mươi mấy năm vẫn không tìm được, nhưng khi tôi sắp chết thì trái tim đó lại xuất hiện, nghĩ sao cũng thấy có vấn đề.”
Lúc này anh thật sự nghĩ mình may mắn, đợi được trái tim thích hợp.
Nhưng vừa rồi anh nghe Cố Tử Yên nói trái tim này là của Thời Khiêm, anh ý thức được chỗ không đúng, cho nên hỏi xem thời gian Thời Khiêm xảy ra chuyện vào ngày nào, ngày mười tháng chín.
Mà anh phẫu thuật thay tim vào ngày mười bốn.
Chênh lệch ba ngày, trong ba ngày đó, Thời Khiêm vẫn chưa chết.
Cho nên anh cảm thấy kỳ lạ, vì sao Thời Khiêm không xảy ra chuyện sớm hơn hoặc muộn hơn, lại xảy ra chuyện vào đúng thời điểm anh đến kỳ hạn cuối cùng để phẫu thuật thay tim, hơn nữa còn trùng hợp như vậy, trái tim của anh ta rất phù hợp với anh.
Cho nên trong chuyện này chắc chắn có vấn đề!
Trợ lý Trương cũng nghĩ đến những điều này, hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Phó, chẳng lẽ Thời Khiêm bị Cố Tử Yên. . “
“Không biết, cho nên nhiệm vụ của cậu là điều tra cái chết của Thời Khiêm, rốt cuộc là chuyện ngoài ý muốn hay là có người làm.” Phó Kình Hiên xoa huyệt thái dương: “Mặt khác cậu hỏi Thời Trạch có biết trái tim của em trai anh ta ở chỗ tôi hay không.”
“Vâng!” Trợ lý Trương gật đầu nói.
Xe chạy đến tập đoàn Thiên Thịnh.
Phó Kình Hiên xuống xe, đi vào sảnh lớn.
Tâng cao nhất, thư Ký Đồng gõ cửa phòng làm việc của Bạch Dương.
Bạch Dương và Lục Khởi đang trao đổi vấn đề xuất hàng vào quý sau, cô nghe tiếng gõ cửa thì nói: “Vào đi”
Thư Ký Đồng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lục Khởi cũng ở đây, hai mắt sáng lên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cô ta đi đến trước bàn làm việc của Bạch Dương nói: “Tổng giám đốc Bạch, Tổng giám đốc Phó muốn gặp cô.”
“Hả?” Bạch Dương còn chưa lên tiếng, Lục Khởi đã bùng nổ trước, sắc mặt không tốt hỏi: “Cô vừa nói ai muốn gặp cục cưng?”
“Tổng giám đốc Phó của tập đoàn Phó Thị.” Đồng Khê trả lời.
Lục Khởi đập bàn: “Móa, anh ta tới làm gì?
Bạch Dương cũng nhìn thư Ký Đồng.
Thư Ký Đồng lắc đầu: “Tôi không biết, lễ tân nói Tổng giám đốc Phó muốn nói chuyện với sếp Bạch.”
“Hừ, chắc chắn không phải là chuyện tốt, cục cưng, em không được mắc bẫy.”
Lục Khởi vội vàng khuyên nhủ.
Bạch Dương cười cười: “Yên tâm đi, em có chừng mực.”
Cô nói xong thì ánh mắt nhìn thư Ký Đồng: “Cô trả lời lại là tôi sẽ không gặp!”
“Được.” Thư Ký Đồng gật đầu.