Nhìn những bình luận này, Cố Tử Yên cắn chặt môi dưới, ghen ghét đến đỏ cả mắt.
Rốt cuộc Phó Kình Hiên yêu ai, cô ta hiểu rõ hơn bất kỳ ngừơi nào, người anh yêu vẫn luôn là Bạch Dương, cô ta vì giả mạo thành Bạch Dương đã gửi thư với anh, nên anh mới cảm thấy người mình yêu là cô ta.
Nhưng nếu có một ngày anh phát hiện người thật sự gửi thư cho anh là Bạch Dương, tình cảm của anh với cô ta chắc chắn sẽ lập tức mất đi, chuyển hết cho Bạch Dương.
Bên kia, Trình Minh Viễn cũng nhìn thấy những bình luận này, tặc lưỡi nói: “Kình Hiên, em cũng cảm thấy anh thật cặn bã, những gì Bạch Dương nói, em chỉ nghe thôi cũng cảm thấy khó chịu đựng được, mà cô ta lại trải qua tận sáu năm, như vậy có thể thấy cô ta thật sự yêu anh, còn anh thì không xứng với tình yêu của cô ta.”
Phó Kình Hiên siết chặt tay không nói gì, trái tim cũng cảm thấy nặng nề.
Từ trước đến giờ, anh luôn cho rằng cô đê tiện, thừa dịp Tử Yên hôn mê gả cho anh, cho nên anh vô thức quên đi sự thật mình có thể từ chối cô, thậm chí biết rõ cô sống ở nhà họ Phó thế nào nhưng cũng chưa từng nghĩ tới việc phải giúp cô.
Là anh có lỗi với cô!
“Nói nhiều như vậy rồi, bây giờ có lẽ mọi người cũng tin tôi không chen chân vào giữa Tổng Giám đốc Phó và cô Cố rồi chứ.” Bạch Dương nhìn phóng viên bên dưới.
Hiên, anh bị ghét bỏ, xem ra Bạch Dương nói không yêu anh nữa là thật đấy, ha ha ha.”
Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó lại nhìn Bạch Dương, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cô thật sự không còn yêu anh nữa sao?
“Tôi biết có lẽ mọi người sẽ không tin, không sao, vì suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, nhưng tôi vẫn muốn nói, đối với một người đàn ông vì người thứ ba mà đuổi vợ ra khỏi nhà, thì có gì đáng để tôi dây dưa chứ.” Bạch Dương cười khẩy nói.
Tim Cố Tử Yên đập thịch một cái, có dự cảm chẳng lành.
Cô nói câu này là có ý gì?
Phó Kình Hiên cũng nhíu mày, không hiểu Bạch Dương muốn làm gì!
Phóng viên đang có mặt nhận ra Bạch Dương muốn làm gì đó, vội vàng hỏi: “Cô Bạch, cô có thể nói rõ hơn không?”