Mục lục
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi! - Bạch Dương - Phó Kình Hiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 690


“Ai vậy?” Lục Khởi cũng ngẩng đầu lên xem, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Sao anh lại đi lên đây?”


Anh ta đặt tài liệu xuống chỉ vào Phó Kình Hiên: “Không phải cục cưng nói không gặp anh sao, sao lễ tân vẫn cho anh đi lên đây?”


“Anh Lục, không liên quan đến lễ tân, chúng tôi muốn đi lên, lễ tân cũng không ngăn cản được.” Trợ lý Trương ngại ngùng cười cười giải thích.


“Trương Trình!” Ánh mắt Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm Bạch Dương, dặn dò trợ lý Trương nói: “Đưa Lục Khởi ra ngoài.”


“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu.


Lục Khởi tức giận đến bật cười: “Phó Kình Hiên, anh cho rằng mình là ai, còn cho người đưa tôi ra ngoài, sao anh không lên trời… Mẹ nó… “


Anh ta còn chưa nói xong thì trợ lý Trương đi tới khống chế hai cánh tay của anh ta từ sau lưng.


Trợ lý Trương vừa lùi vừa kéo anh ta ra ngoài, cười dụ dỗ nói: “Được rồi, anh Lục, đừng nghịch nữa, chúng ta đi ra ngoài trước.”


“Móa, ai nghịch, mẹ nó anh buông tôi ra!” Lục Khởi tức giận đến đỏ mặt quát lớn.


Anh ta lớn như vậy, chưa từng bị đối xử như thế, chẳng những làm cho anh ta mất hình tượng ở trước mặt cục cưng, càng làm cho anh ta mất hết khí phách đàn ông.


Trợ lý Trương giả vờ không nghe thấy Lục Khởi nói, tiếp tục kéo anh ta ra ngoài.


Lục Khởi tức giận vừa đá vừa đạp: “Họ Trương này, cả nhà anh, mẹ nó anh mau buông ông đây ra, nếu không thì ông đây sẽ làm cho anh mất mặt.”


Làm cho anh ta mất mặt?


Trợ lý Trương cúi đầu nhìn thoáng qua dáng người của Lục Khởi, khinh thường nhếch môi.


Quên đi, thân hình nhỏ bé như vậy, anh †a có thể đánh lại mười người, hoàn toàn không uy hiếp được mình, vì thế anh ta tiếp tục kéo!


“Cục cưng… ” Lục Khởi thấy sắp đến cửa, cuối cùng cũng biết mình không thoát được, trợ lý Trương cũng sẽ không buông anh ta ra, vô cùng đáng thương nhìn Bạch Dương, muốn Bạch Dương cứu mình!


Bạch Dương lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên đi vòng qua bàn làm việc, chuẩn bị đi tới cứu người.


Nhưng cô còn chưa đi được hai bước thì Phó Kình Hiên nắm cánh tay của cô.


Bạch Dương dừng lại, tức giận trừng mắt nhìn Phó Kình Hiên: “Anh làm gì vậy?”


“Đừng đi!” Môi mỏng Phó Kình Hiên khẽ mở phun ra hai chữ.


Bạch Dương vốn không nghe, dùng sức đánh xuống cánh tay, muốn hất tay anh ra.


Nhưng anh nắm rất chặt, cô không thoát ra được.


Bạch Dương không còn cách nào khác, đành phải kéo tay của anh ra.


Nhưng tay cô vừa chạm vào anh thì anh dùng tay kia nắm lấy, nắm chặt trong bàn †ay.


Bạch Dương thấy không ổn, trong lòng tức giận, một lúc sau mới hít sâu một hơi nói: “Được rồi, tôi không đi nữa, vậy anh nói trợ lý Trương buông A Khởi ra đi.”


“Không được, anh ta ở đây sẽ ảnh hưởng chúng ta nói chuyện” Phó Kình Hiên nhìn cô trả lời.


“Anh. ” Bạch Dương tức giận cắn môi, “Anh. ” Bạch Dương tức giận cắn môi, cuối cùng trơ mắt nhìn trợ lý Trương đưa Lục Khởi ra ngoài.


Loảng xoảng!


Cửa văn phòng bị đóng lại, bên trong lập tức trở nên yên lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK