“Tổng Giám đốc Phó, có gì cần dặn dò ạ?” Trợ Lý Trương đi vào, sau đó hỏi.
Phó Kình Hiên xoa huyệt thái dương: “Mấy ngân hàng Thiên Thịnh vay tiền trước đó, anh đã tổng hợp lại đủ số tiền cho vay chưa?”
“Đã tổng hợp đủ rồi ạ, tổng số tiền vay của mấy ngân hàng gộp lại là ba nghìn sáu trăm tỷ, nếu tính thêm cả tiền lãi thì là khoảng mười lăm nghìn tỷ.” Trợ lý Trương trả lời.
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Giúp Thiên Thịnh trả hết bằng tài khoản ở nước ngoài.”
Như vậy Bạch Dương sẽ không nghi ngờ là anh trả giúp cô.
Số tiền này là anh bồi thường cho cô.
Vốn định hết hôm nay sẽ trả, mặc dù cô nói không muốn anh chịu trách nhiệm, nhưng anh cũng không thể không chịu.
Hơn nữa mặc dù bây giờ đứa bé trong bụng cô vẫn còn, nhưng về sau cơ thể cô sẽ được điều dưỡng tốt, cô vẫn sẽ lấy đi, cho nên anh vẫn trả lại theo kế hoạch đã định ban đầu.
“Tôi hiểu rồi” Trợ lý Trương gật đầu.
Phó Kình Hiên “ừ” một tiếng: “Không phải Tử Yên đến rồi ư? Bảo cô ấy lên đây.”
“Cái đó… Cô Cố đã đi rồi” Trợ lý Trương xoa mũi, nói.
Phó Kình Hiên nhíu mày: “Đi rồi?”
“Đúng vậy.”
Phó Kình Hiên dùng ngón cái miết nhẹ cây bút máy: “Là vì tôi không bảo cô ấy lên đây ngay cho nên…”
“Không phải, cô ấy nhận điện thoại rồi đi luôn” Trợ lý Trương lắc đầu, đáp.
“Điện thoại của ai?” Phó Kình Hiên hỏi.
Trợ lý Trương nhún vai: “Không rõ, nhưng nhìn sắc mặt của cô Cố không tốt lắm, chắc chắn đã xảy ra chuyện không hay gì đó.”
Phó Kình Hiên im lặng suy nghĩ mấy giây, sau đó hất cằm: “Tôi biết rồi, anh ra ngoài trước đi.”
“Vâng.” Trợ lý Trương đáp lại một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Phó Kình Hiên cầm điện thoại lên, gọi tới số của Cố Tử Yên.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng của Cố Tử Yên truyền đến: “Kình Hiên, tìm em có việc gì thế?”
Giọng của cô ta vẫn dịu dàng, ấm áp như thường ngày, hoàn toàn không giống bộ dạng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Phó Kình Hiên lại mơ hồ cảm thấy hơi giả tạo, mím môi hỏi: “Trương Trình nói, em nhận một cuộc điện thoại liền rời đi, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Cố Tử Yên đứng trước phòng bao, ánh mắt tối sầm, nhưng trên mặt lại cười tươi trả lời: “Không có chuyện gì lớn đâu, Kình Hiên, anh đừng lo lắng.”
Phó Kình Hiên “ừ” một tiếng: “Thế thì tốt”
Nhưng Cố Tử Yên lại thấy nghẹn trong lòng.
Người này làm sao thế? Cho dù cô nói không phải là chuyện gì lớn, nhưng cô nhận được cuộc điện thoại không tốt là thật mà, vậy mà anh lại không muốn hỏi rõ?
Trước đây sao cô không phát hiện, anh lại thẳng thắn, thiếu tinh tế như vậy cơ chứ?
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Cố Tử Yên cũng không tiện nói ra.