Thấy Trình Minh Viễn không nói lời nào mà cúi đầu suy nghĩ cái gì, Lục Khởi càng tức hơn, nắm đấm cũng đang run rẩy: “Trình Minh Viễn, anh muốn giấu giếm thay người kia sao?”
“Không phải…”
“Nếu đã không phải, vậy anh nói ra đi, bắt nạt bảo bối xong anh ta không lộ mặt thì thôi đi, bây giờ bảo bối mang thai rồi, anh ta còn muốn núp trong bóng tối sao?”
Lục Khởi nghiến răng nghiến lợi nói.
Biểu cảm của Trình Minh Viễn rất kỳ lạ: “Không phải, chỉ là người ta không ở trong nước.”
“Vậy mà lại đang ở nước ngoài?” Lục Khởi tức giận siết chặt hai nắm đấm: “Hừ, tưởng rằng ở nước ngoài là có thể trốn tránh tất cả không chịu trách nhiệm sao?
Nghĩ cũng đừng nghĩ, bây giờ anh lập tức gọi điện thoại cho người kia, bảo anh ta nhanh trở về đây!”
Trình Minh Viễn chột dạ né tránh: “Chuyện này chỉ sợ không được, mặc dù tôi là bạn anh ta, nhưng cũng không phải là bạn bè thân thiết, anh ta rất thần bí, tôi cũng không chắc chắn có thể liên lạc được với anh ta hay không.”
“Cái gì?” Lục Khởi nhíu mày.
Trình Minh Viễn ho khan một tiếng: “Hay là, anh đi về trước đi, lát nữa tôi thử liên lạc với anh ta, nếu như liên lạc được, tôi sẽ nói cho anh biết, được không?”
“Không được, tôi không về, anh đưa phương thức liên lạc của anh ta cho tôi, tự tôi liên lạc.” Lục Khởi vươn tay.
Trình Minh Viễn không ngờ anh ta lại khó chơi như vậy, đau đầu không thôi.
Anh ta làm sao dám đưa số điện thoại của Phó Kình Hiên ra chứ, nếu để cho Lục Khởi và Bạch Dương biết người đêm đó là Phó Kình Hiên, không biết sẽ như thế nào đây.
Hơn nữa anh ta cũng có lòng riêng, không muốn cho Bạch Dương biết đứa bé †rong bụng cô là con của Phó Kình Hiên.
Ngẫm nghĩ, Trình Minh Viễn nheo mắt nói: “Được rồi, được rồi, tôi cho anh, anh mau đi đi”
Anh ta đi đến trước bàn trà, lấy giấy bút từ trong ngăn kéo dưới bàn trà ra, viết một số điện thoại lên, sau đó đưa cho Lục Khởi.
Lục Khởi thoáng nhìn: “Tên đâu?”
“Khi anh ta đến trong nước, chính là tùy tiện lấy một tên tiếng nước T dùng ở trong nước, là tên giả, viết hay không cũng như nhau cả.” Trình Minh Viễn liếc mắt nói.
Lục Khởi siết chặt tờ giấy: “Mẹ nó, còn là người nước ngoài, không phải những người nước ngoài này luôn tự xưng là người lịch sự sao? Thế mà lại kéo con gái say rượu nhà người ta vào phòng, quả thật không biết xấu hổ đến cùng cực, chờ tôi liên lạc được với anh ta, đích thân ra nước ngoài đánh anh ta một trận bẹp dí.”
Lục Khởi hùng hùng hổ hổ rời đi.
Trình Minh Viễn lau lau mồ hôi bên thái dương, thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá, cuối cùng cũng đuổi được tên đáng ghét này đi rồi.
Trình Minh Viễn lại lên trên tâng, bấm số điện thoại của Phó Kình Hiên.
Dường như đã sớm đoán được anh ta sẽ gọi điện thoại đến, Phó Kình Hiên lập tức lên tiếng hỏi: “Lục Khởi tìm cậu rồi hả?”
“Làm sao anh biết?” Trình Minh Viễn kinh ngạc.
Phó Kình Hiên cụp mắt: “Bạch Dương nói.