“Không có.” Bà Cố thở dài: “Mạn Tình vẫn không có tin tức, mẹ chỉ muốn dọn dẹp phòng trước, chờ Mạn Tình quay về thì có thể vào ở”
“Thật sao. . ” Cố Tử Yên miễn cưỡng cong môi, nở nụ cười qua loa.
Thì ra vẫn chưa tìm được Cố Mạn Tình, thật tốt quá.
Nhưng người còn chưa tìm được, trước tiên phải bài trí xong căn phòng, có thể thấy được mẹ chờ mong Cố Mạn Tình biết bao nhiêu, cứ tiếp tục như vậy, đợi lúc Cố Mạn Tình vừa trở về, chắc chắn sự chú ý của mẹ sẽ bị Cố Mạn Tình cướp đi mất.
Hai bàn tay Cố Tử Yên đặt trên đầu gối, gắt gao khép lại đứng lên, đầu cũng hơi cúi xuống làm cho người ta không thấy rõ biểu cảm trên mặt.
Một lát sau, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, làm bộ lo lắng hỏi bà Cố: “Mẹ, nếu như, ý của con là nếu như, nếu từ nhỏ chị gái lớn lên trong một gia đình rất nghèo, tính cách rất mềm yếu, người cũng sợ hãi rụt rè, không có tài năng gì, dẫn ra ngoài chỉ làm cho mẹ mất mặt, mẹ có còn thích và chờ mong chị ấy như vậy không?”
“Tử Yên, sao con lại hỏi vấn đề này?” Sự dịu dàng trên mặt bà Cố nhạt đi rất nhiều, hơi kỳ lạ nhìn Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên ôm lấy cánh tay bà: “Con chỉ †ò mò thôi, không phải trên tivi diễn sao?
Rất nhiều đứa trẻ nhà giàu bị thất lạc từ lúc còn bé, sau khi được nhận về ba mẹ ruột đều không thích nó, bởi vì nó cái gì cũng không biết, chỉ làm cho người ta chê cười, cho nên con lo lắng ba mẹ cũng sẽ đối xử với chị gái như vậy đó.”
“Thì ra là vậy.” Bà Cố lập tức gạt bỏ nghỉ ngờ trong lòng, ôn tồn sờ sờ tóc Cố Tử Yên: “Tivi là tivi, không thể coi là thật.”
“Cho nên mẹ sẽ không đối xử với chị gái như vậy đúng không?” Cố Tử Yên híp mắt, †rong mắt lóe lên một tia sáng sắc lạnh.
Bà Cố gật đầu: “Đương nhiên sẽ không, chị gái con là do mẹ mang thai mười tháng sinh ra, cũng là đứa trẻ ba con chờ mong nhất. Con không biết, ba con, ông ấy… Haii, không nói nữa, tóm lại con yên tâm đi, ba con và mẹ cũng sẽ không đối xử với chị gái của con như vậy. Nếu chị gái của con thật sự giống như tình huống con nói, mẹ và ba con chỉ càng thêm yêu thương con bé, bù đắp cho con bé, làm sao có thể ghét bỏ con bé không thích con bé chứ.”
“Thật tốt quá!” Cố Tử Yên nở nụ cười, vẻ mặt vui mừng vì Cố Mạn Tình.
Nhưng cô ta tự biết, giờ phút này trong lòng cô ta dâng lên bao nhiêu cảm giác nguy hiểm.
Cô ta cố ý tạo ra một tình huống nghèo túng cho Cố Mạn Tình, chính là muốn thử xem thái độ của mẹ đối với Cố Mạn Tình, không ngờ tới cho dù Cố Mạn Tình có khả năng không ra vẻ gì như vậy, mẹ vẫn chờ mong Cố Mạn Tình trở về, hơn nữa còn khẳng định sẽ cùng ba bù đắp cho Cố Mạn Tình thật tốt.
Quả nhiên, ngoại trừ Bạch Dương, Cố Mạn Tình chính là trở ngại lớn thứ hai của cô tai Ánh sáng hủy diệt tối tăm tất cả đều không ngừng lóe lên trong mắt Cố Tử Yên.
Biệt thự nhà họ Phó.
Phó Kình Hiên được tài xế đỡ xuống xe.
Bà cụ nghe thấy tiếng xe bên ngoài nên tự mình đi ra chào đón.
Vì lo lắng cho cháu trai, mấy ngày nay bà cụ đều không về nhà cũ mà vẫn ở đây.
“Kình Hiên, sao cháu lại về trễ như thế?”
Bà cụ đi tới hỏi.
Phó Kình Hiên nhận lấy nạng tài xế đưa tới: “Trên đường kẹt xe, bà nội, bà vào trước đi.”
Anh không muốn nói chuyện nhà hàng cho bà cụ biết.