Anh ta chỉ đành phải im lặng, không vui, lấy điện thoại di động ra. Khi nhìn thấy cái tên hiện ra trên màn hình, sát ý chợt lóe lên †rong mắt rồi biến mất, lập tức khôi phục lại dáng vẻ thanh cao, lạnh lùng như mọi khi, nghe điện thoại: “Alo?”
“Diệc Hàng, có thành công không?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói kích động và mong chờ của Cố Tử Yên .
Dưới mắt kính, mắt Lâm Diệc Hàng híp lại, nhếch môi lạnh lùng nói: “Không.”
“Không?” Vẻ mặt Cố Tử Yên chợt biến đổi, giọng nói trở nên sắc bén: “Sao có thể không thành công được?”
“Đợi lát nữa lại nói. Chỗ tôi còn có bệnh nhân.” Anh ta nói xong thì cúp máy luôn.
Cố Tử Yên tức giận muốn ném điện thoại di động.
Tên vô dụng này, lâu như vậy, không ngờ vẫn không thành công. Đúng là không có chút tác dụng nào.
Hơn nữa, sao anh ta dám cúp máy của cô ta?
Trong phòng bệnh, Lâm Diệc Hàng để điện thoại di động xuống, nhìn sang Bạch Dương.
Lục Khởi và Trình Minh Viễn nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ cảnh giác, chỉ sợ anh ta sẽ lại làm gì Bạch Dương.
Cũng may Lâm Diệc Hàng rất bình thường, không làm gì cả, chỉ nhìn Bạch Dương nói: “Tôi sẽ bảo vệ cô, sẽ vẫn luôn bảo vệ cô. Cô cứ chờ mà xem, tôi sẽ ném tất cả những người từng hại cô xuống địa ngục!”
Người đầu tiên… chính là Cố Tử Yên .
Chỉ tiếc là trước đó anh ta vẫn cho rằng thiên sứ là Cố Tử Yên, cho nên anh ta không giữ lại chứng cứ về tất cả chuyện ác mà Cố Tử Yên đã làm, thậm chí còn dọn sạch rất nhiều vết tích cho cô ta.
Cho nên, nếu muốn dùng pháp luật để đối phó với Cố Tử Yên là chuyện không thể làm được. Hơn nữa, bên cạnh Cố Tử Yên còn có Phó Kình Hiên, anh ta không thể xuống tay với Cố Tử Yên được, chỉ có thể ngấm ngầm thực hiện từng bước.
Lâm Diệc Hàng nghĩ vậy, kính mắt lóe lên phản quang, lại liếc nhìn Bạch Dương rồi xoay người ra ngoài.
Anh ta đi rồi, Lục Khởi và Trình Minh Viễn đều thở phào nhẹ nhõm.
“Trời ạ, ánh mắt vừa rồi của anh ta, còn cả câu ném xuống địa ngục kia cũng quá đáng sợ. Tôi nghe mà lông tóc đều dựng ngược.” Lục Khởi chà xát cánh tay, trong lòng còn sợ hãi nói.
Trình Minh Viễn gật đầu: “Tôi cũng có cảm giác tương tự. Tôi nghe nói tâm lý của bản thân người học về khoa tâm lý ít nhiều gì cũng có vấn đề. Ánh mắt của Lâm Diệc Hàng thật điên cuồng. Tôi dám khẳng định, †âm lý của anh ta chắc chắn có vấn đề.
Nhưng điều này không quan trọng. Quan trọng chính là vì sao anh ta lại nói là muốn bảo vệ Bạch Dương?”
Anh ta nhìn Bạch Dương.
Bạch Dương lắc đầu: “Em cũng không biết”
Cô cũng thấy rất kỳ lạ.
Lục Khởi cũng vội nói: “Đúng đó, cục cưng, bọn anh nhìn ra Lâm Diệc Hàng rất nghiêm túc. Hơn nữa, anh ta đã nói sẽ ném hết đám người làm hại em vào địa ngục.
Cố Tử Yên cũng làm hại em, như thế chẳng phải là nói anh ta cũng sẽ ra tay với Cố Tử Yên ư? Nhưng anh ta không phải là người của Cố Tử Yên sao?”
Bạch Dương nhíu mày, không tiếp lời.