Dịch: Lap Tran ---- Mặt trời ngã về tây, ánh nắng chiều cùng Võ hồn thành tôn nhau lên, trông rất tráng lệ. Trong Giáo hoàng điện trên đỉnh núi, Bỉ Bỉ Đông cầm Tương tư đoạn trường hồng rúc vào lòng Tiêu Sắt. “Đông Nhi, ngươi đã nhớ kỹ lời ta nói sao?” Tiêu Sắt lấy ra một cái nạp giới, đeo vào ngón áp út của Bỉ Bỉ Đông dịu dàng nói. “Ta sẽ chờ ngươi, sẽ luôn chờ, dù mười năm, hai mươi năm hay là ba mươi năm... ba trăm năm.... ba vạn năm....” Cảm nhận...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.