Dịch: Lap Tran
------
Ở ngọn núi sau Tiêu gia, có một bóng dáng màu xanh lá như ma quỷ phiêu dật trên đường núi gập ghềnh, thường hay dừng lại ở chỗ nào đó một lát.
“Tử diệp phong lan, Tẩy cốt hoa.... Không nghĩ tới ngọn núi sau Tiêu gia lại có nhiều dược liệu không bị người ngắt như vậy, xem ra là bởi vì niên đại quá thấp cho nên mới bị bỏ qua. Nhưng chuyện này đối với ta mà nói không thành vấn đề, ta không sợ niên đại thấp, chỉ sợ không có hạt giống.” Tiêu Sắt nhìn vài cọng thảo dược trước mắt, lẩm bẩm.
Sau khi tiễn Tiêu Ngọc đi học viện Già Nam, Tiêu Sắt chìm đắm trong tu luyện lần thứ hai.
Ban ngày bên ngoài sơn động tập đấu kỹ, thân pháp; buổi tối về thạch thất rèn luyện đấu khí, nhân tiện đặt Chưởng Thiên Bình ở bên dưới lỗ thông gió để hấp thu ánh trăng, ngưng tụ lục dịch.
Mỗi ngày cứ trôi qua như thế.
Thừa dịp tu luyện Mông lung yên bộ, Tiêu Sắt đã khai quật toàn bộ thảo dược mà mình nhìn thấy, nhổ trồng vào một tiểu sơn cốc.
Phía trên tiểu sơn cốc có mây mù lượn lờ, từ trên núi nhìn xuống sẽ không thấy rõ đáy cốc. Cách duy nhất tiến vào sơn cốc chính là thông qua khe ở vách đá chỉ vừa một người chui, dưới vách đá là vực sâu vạn trượng, vô cùng hiểm trở, Tiêu Sắt dùng nhánh cây cùng đá vụn che đậy cho nên cũng không lo lắng bị người khác phát hiện.
Thu thập xong tất cả thảo dược trong khu vực này, Tiêu Sắt đi vào tiểu sơn cốc.
Nhìn sơn cốc tràn đầy dược liệu trước mắt, Tiêu Sắt nở nụ cười hài lòng.
Những thứ này đều là hắn chuẩn bị để học luyện dược thuật.
Tốn hơn nửa tháng mới sưu tập được đông đảo thảo dược như thế, sau đó dùng lục dịch từ Chưởng Thiên Bình thúc giục sinh trưởng tới mấy chục, thậm chí cả trăm năm tuổi.
Tiêu Sắt không phải không muốn trực tiếp đi mua sắm, nhưng trong túi không có nhiều tiền, còn cần dùng để mua sắm ma hạch nhất giai, luyện chế đan dược nhị phẩm, chỉ có thể tay làm hàm nhai.
Cũng nhân cơ hội thí nghiệm công dụng của Chưởng Thiên Bình.
Thuần thục ngắt lấy dược liệu đủ tuổi rồi phân loại, Tiêu Sắt lại trở về thạch thất trong sơn động, đã gấp không chờ nổi mà lấy nạp giới ra, rót vào một tia đấu khí, một dược đỉnh cao khoảng nửa thước, toàn thân màu đỏ sậm xuất hiện giữa thạch thất.
Đỉnh có hai miệng, bên trong thiết kế hai ống thông lửa, nắp đỉnh có những lỗ trống đặc thù dùng để thả dược liệu khi luyện dược.
Đây là một trong những vật phẩm mà Đan Hoàng La Hán Tùng để lại trong nạp giới, đỉnh hai miệng cũng không có đặc biệt lắm, nhưng lại là lễ vật mà lão sư hắn cho khi bái sư nên La Hán Tùng vẫn luôn giữ gìn, dù ngã xuống cũng chưa từng lấy dược đỉnh này ra.
Đúng lúc giúp Tiêu Sắt giải quyết vấn đề.
“Hiện tại có thể bắt đầu luyện dược thử, nhưng trước hết phải chuyển đấu khí trong cơ thể thành ngọn lửa.”
Hiện tại Tiêu Sắt chỉ có được ký ức của La Hán Tùng, chưa từng thực hành.
Chẳng khác nào là một toà bảo khố thật lớn bị khoá kín, chìa khóa chính là bản thân hắn, thực lực, thiên phú và kinh nghiệm luyện dược, không thể thiếu một thứ nào.
Chỉ như vậy mới có thể khai quật toàn bộ bảo khố.
Suy nghĩ xong, Tiêu Sắt theo ký ức của Đan Hoàng La Hán Tùng, nâng tay phải lên, khẽ chạm vào một miệng thông lửa của dược đỉnh, đấu khí màu vàng nhạt trong cơ thể dọc theo cánh tay phải phun trào ra, rót vào dược đỉnh.
Giây tiếp theo, chỉ nghe một tiếng “Phốc", đấu khí vàng nhạt dọc theo ống thông lửa chui vào dược đỉnh, nhanh chóng chuyển hóa thành một ngọn lửa vàng nhạt không ngừng sôi trào, thiêu đốt.
“Dễ dàng chuyển hóa thành ngọn lửa như vậy? Xem ra thiên phú của mình không tệ.”
Thành công chuyển hóa thành ngọn lửa, Tiêu Sắt có chút vui mừng, đây là một khởi đầu tốt. Kế tiếp cần phải cảm nhận một tia đấu khí thuộc tính mộc trong cơ thể.
Chậm rãi nhắm mắt lại mắt, yên tĩnh tập trung, phóng thích linh hồn lực cường đại để cảm ứng, không ngừng tìm tòi trong cơ thể, tìm kiếm một tia đấu khí thuộc tính mộc mỏng manh.
Một phút, hai phút.... Năm phút qua đi, Tiêu Sắt vẫn chưa tìm được.
Nhưng hắn lại không có chút mất kiên nhẫn nào, nếu giao diện cá nhân từ hệ thống cũng biểu hiện thuộc tính đấu là hỏa xen lẫn một tia thuộc tính mộc thì chắc chắn có thể tìm được, chỉ là lần đầu tiên tìm kiếm tương đối khó khăn thôi.
Rốt cuộc ở phút thứ tám, Tiêu Sắt tìm được một tia đấu khí thuộc tính mộc.
“Rốt cuộc tìm được rồi, kế tiếp nên rót vào dược đỉnh, trung hoà sự cuồng bạo của ngọn lửa.”
Chậm rãi thở ra một hơi, Tiêu Sắt giơ ngón áp út, chạm nhẹ vào miệng thứ hai của dược đỉnh, một khí màu xanh lục nhàn nhạt chảy ra, chậm rãi rót vào trong dược đỉnh.
Giây tiếp theo, ngọn lửa màu vàng sôi trào trong dược đỉnh chợt yên tĩnh lại, trở nên ôn hoà, không còn cuồng bạo nữa.
“Thành công.” Hai mắt Tiêu Sắt sáng lên.
Đan dược nhất phẩm, Tụ huyết tán.
Dược liệu cần thiết: Tụ huyết thảo, Dưỡng khí quả, hoa Anh túc.
Trong ký ức, Đan Hoàng La Hán Tùng tự gọi là đơn thuốc dân gian, linh hồn lực xâm nhập dược đỉnh để cảm ứng, Tiêu Sắt nỗ lực khống chế ngọn lửa bên trong.
Nạp giới trong tay chợt loé, một gốc Tụ huyết thảo màu đỏ nhạt xuất hiện, búng tay bắn ra, Tụ huyết thảo rơi vào lỗ thủng thả dược liệu.
Lần đầu tiên thả vào, Tiêu Sắt chưa kịp khống chế ngọn lửa thì Tụ huyết thảo đã bốc mùi khét, trong chớp mắt hóa thành than, từ lỗ thủng bên dưới dược đỉnh chảy ra ngoài.
“Nhiệt độ quá cao...”
Lần thứ hai thả vào, cải thiện hơn một ít, nhưng Tụ huyết thảo cũng không kiên trì được bao lâu liền bị đốt thành than tiếp.
“Không được, nhiệt độ vẫn quá cao.”
Lần thứ ba thả vào.....
Mười phút qua đi.
Sau khi tiêu hao mười cây Tụ huyết thảo, rốt cuộc Tiêu Sắt cũng tìm được nhiệt độ ngọn lửa thích hợp với Tụ huyết thảo.
Cây Tụ huyết thảo thứ mười một rơi vào đỉnh, chất lỏng trong lá cây bị hong thành một nắm bột phấn màu trắng, hoàn thành tinh luyện tinh hoa của Tụ huyết thảo.
Tiêu Sắt thở ra một hơi, nở nụ cười chua chát. Công pháp chỉ là Hoàng giai hạ cấp, đấu khí trong cơ thể đã tiêu hao gần một phần ba.
Ký ức luyện dược của Đan Hoàng La Hán Tùng chung quy chỉ là ký ức, hẳn sẽ rất đơn giản, nhưng khi thực hành lại rất gian nan. Hắn có tu vi Đấu Hoàng đỉnh, cường độ linh hồn lực cũng đạt tới Luyện dược sư Lục phẩm, kinh nghiệm luyện vô cùng phong phú.
Tiêu Sắt chỉ có được ký ức của Luyện dược sư Lục phẩm, linh hồn lực cùng tu vi đều không theo kịp, càng không có thực hành bao giờ, kinh nghiệm bằng không.
“Thôi, tiếp tục nỗ lực, so với những người khác quỳ liếm cầu dạy luyện dược, mình đã may mắn hơn rất nhiều. Còn có thôn phệ thú hỏa để phụ trợ.... Ai.... Từ từ làm.....” Thấp giọng nỉ non, Tiêu Sắt bắt đầu tinh luyện hai loại dược liệu còn lại.