Dịch: Lap Tran
-----
“Ha ha.. Tiểu huynh đệ tốt nha, dĩ nhiên có thể ngạnh kháng ma lang đuôi bò cạp công kích, súc sinh kia là một loại rất hung hãn trong hàng ngũ ma thú nhất giai.”
“Đấu Giả trẻ tuổi như thế, quả nhiên khủng bố.....”
Lính đánh thuê chung quanh thường thường hướng về Tiêu Sắt reo hò.
Mới vừa rồi, đội hái thuốc bị ma lang đuôi bò cạp tập kích, đối mặt loại ma thú có tốc độ cùng lực lượng, cộng thêm đuôi còn mang theo độc tố này, có mấy người bị đuôi của ma lang đâm phải, trúng độc ngất đi, cũng may nhờ Tiêu Sắt kịp thời rút ma kiếm chém bay ma thú này mới giúp vài tên lính đánh thuê thoát nạn.
Nghe lời reo hò, Tiêu Sắt tùy ý cười, không lộ vẻ đắc ý hay kiêu căng, yên lặng đi theo đội hái thuốc.
Ma lang đuôi bò cạp đối với hắn rất yếu, nếu không phải dùng ma kiếm áp chế đấu khí trong thân thể, một kiếm liền có thể chém giết, hắn chỉ dựa vào một phần nhỏ đấu khí, sức mạnh cơ thể và sự sắc bén của ma kiếm đánh lui nó mà thôi.
Đây.. Cũng coi như là rèn luyện.
“Các vị, cách điểm hái thuốc điểm còn một đoạn đường, mọi người tạm thời nghỉ ngơi một hồi đi!” Tiếng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ bỗng nhiên vang lên.
Nghe vậy, mọi người liền dừng bước, quay đầu nhìn thiếu nữ đang mỉm cười, gật gật đầu.
Thương lượng một chút, phân ra mười người cảnh gác, mọi người thay phiên nghỉ ngơi, khôi phục đấu khí tiêu hao.
Tiêu Sắt chỉ ra tay một lần, lượng đấu khí tiêu hao cực kỳ bé nhỏ, sau khi hoàn toàn khôi phục liền chào hỏi tên lính đánh thuê bên cạnh, giả vờ đi giải quyết nhu cầu, rời khỏi đội hái thuốc, chui vào rừng cây nhỏ.
Một đường dọc theo sườn núi, nhân tiện nhìn xem chung quanh có dược liệu hắn cần hay không.
Xuyên qua rừng cây nhỏ, rốt cuộc Tiêu Sắt tìm được rồi một vách núi chênh vênh, bên dưới là rừng cây xanh xanh vàng vàng, rất đẹp.
Một gốc Bạch lan quả trên vách núi bị hắn phớt lờ, nhìn xuống phía dưới vẫn chưa phát hiện chỗ nào đặc biệt, Tiêu Sắt bỗng hỏi: “Long Quỳ, ở vách đá phía dưới có sơn động sao? Giúp ta dò xét thử.”
“Được.” Trong đầu vang tiếng Long Quỳ trả lời. Một lúc sau, Long Quỳ nói: “Ca ca, hình như phía dưới vách núi thật sự có sơn động.”
Nghe vậy, Tiêu Sắt vui vẻ, xem ra đi theo đội hái thuốc của Vạn dược trai không sai, hắn chạm vào nạp giới, trong tay xuất hiện một bó dây thừng thô.
Buộc chặt cơ thể với một gốc cây to gần đó, Tiêu Sắt dùng sức kéo kéo, xác định dây thừng không có vấn đề mới dậm chân nhẹ, đó là bay xuống dưới vực.
Sau khi Tiêu Sắt nhảy xuống không lâu, một bóng dáng xanh nhạt đi ra từ rừng cây nhỏ.
Bóng dáng chậm rãi đến vách đá, nhìn nhìn một gốc cây có hoa màu trắng đóa, lại nhìn nhìn dây thừng cột vào một thân cây, bóng dáng nhỏ giọng nỉ non: “Ngay cả Bạch lan quả trị giá mấy ngàn đồng vàng cũng không có ngắt lấy, ngược lại nhảy xuống bên dưới, không biết Bạch lan quả hay là phía dưới có thứ gì quý giá hơn?”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mây trắng bị thổi tan, ánh nắng ấm áp chiếu vào bóng dáng này, đây rõ ràng là Tiểu Y Tiên.
Bên dưới, theo sự chỉ dẫn của Long Quỳ, rốt cuộc Tiêu Sắt cũng đi tới gần sơn động.
Nhìn cửa động đen như mực trước mắt, Tiêu Sắt còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lông tơ dựng đứng, tiếng xé gió vang lên, một bóng đen đột nhiên bắn đến.
“Nham xà”, dưới ánh nắng chiếu rọi, Tiêu Sắt thấy rõ thứ đánh lén, chợt nâng tay phải, thi triển ngọn lửa màu trắng xanh, đột ngột đánh về phía Nham xà.
Ngọn lửa va chạm với Nham xà, chỉ nghe tiếng bạch bạch giòn vang, Nham xà giãy giụa kịch liệt một lúc rồi nhanh chóng cháy khét rơi xuống, nện mạnh dưới vực sâu kia.
Giải quyết Nham xà xong, Tiêu Sắt thoáng thở phào nhẹ nhõm, chưa yên tâm nên phóng thích linh hồn lực ra ngoài, sau khi xác nhận trong sơn động không có nguy hiểm mới buông dây thừng, chân đạp vách đá, mượn lực nhảy vào sơn động.
Mũi chân mới vừa chạm đất thì trong đầu lại vang tiếng Long Quỳ, “Ca ca, hình như bên trên có người bắt lấy dây thừng của ngươi, chuẩn leo xuống.”
“Có người?” Nghe vậy, Tiêu Sắt nhíu mày, đang chuẩn bị phóng thích thú hoả đốt dây thừng lại phát hiện một bóng dáng màu xanh xinh đẹp phía, tức khắc có chút kinh ngạc, “Dĩ nhiên là Tiểu Y Tiên?”
“Ca ca, cần giải quyết nàng hay không?” Lần này chính Hồng Quỳ đã lâu không mở miệng nói
Tiêu Sắt lắc lắc đầu, nói: “Không cần, nàng không phải đối thủ của ta, hơn nữa, nàng là nữ hài thiện lương, không cần phải giết nàng.”
Tiêu Sắt đi tới trước cửa đá trong sơ động, sờ soạng một chút mới ấn được chốt mở, cửa động mở ra. Xuất hiện trước mắt hắn là bệ đá bày ba cái rương, bên cạnh bệ đá có ghế dựa với một bộ hài cốt.
Không do dự, Tiêu Sắt đi tới gần hài cốt, lấy tàn đồ Tịnh liên yêu hoả giấu ở xương tay.. Sau đó tìm được chìa khoá trên hài cốt, sau đó mở ba cái rương lấy trang phục, đấu kỹ phi hành《 Ưng chi dực 》 cùng đấu kỹ công kích《 Cuồng sư ngâm 》 thu vào nạp giới.
Sau đó mới ra ngoài cửa động xem tình hình Tiểu Y Tiên.
Kết quả lại nhìn thấy một màn làm hắn dở khóc dở cười.
Chỉ thấy Tiểu Y Tiên ra sức bắt lấy dây thừng, dưới chân không có điểm tựa, gấp đến độ loay hoay đong đưa. Dưới váy xanh còn là cảnh xuân, để lộ nội y màu trắng.
Nhìn đến cảnh này, Tiêu Sắt không khỏi cảm thấy có chút tò mò, nữ hài tử đại lục Đấu Khí đều không thích mặc quần sao? Huân Nhi cũng vậy, Tiêu Ngọc cũng vậy, ngay cả Tiểu Y Tiên cũng vậy.
“A!” Theo một tiếng hô to vang lên, rốt cuộc Tiểu Y Tiên không chống đỡ được nữa, hai tay chộp vào hư không, ngã xuống vực sâu bên dưới.
Tiêu Sắt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thả người nhảy ra, tay phải không chút khách khí ôm lấy vòng eo nhỏ kia, tay trái nắm lấy dây thừng.
Tiểu Y Tiên như bắt được cọng rơm cứu mạng, tay ngọc xuyên qua ôm chặt cổ Tiêu Sắt cùng phía dưới nách, không dám mở to mắt.
Hai người cứ như vậy, lấy một tư thế cực kỳ mờ ám treo trên vách đá.
“Này này.. Đã không sao rồi, có thể mở to mắt.” Tiêu Sắt nhẹ nhàng đẩy đẩy Tiểu Y Tiên, lên tiếng nhắc nhở.
Nghe Tiêu Sắt nói, Tiểu Y Tiên chậm rãi mở mắt, thấy mình đang ở trong lòng Tiêu Sắt, gương mặt trắng bệch hơi đỏ lên, nói: “Cảm... Cảm ơn...”