Dịch: Lap Tran ----- Sấm sét biến mất, mây đen tan đi, ánh mặt trời ấm áp lại chiếu khắp đại địa, chiếu xuống rừng trúc đã bị tàn phá. Thân ở trên đất trống gồ ghề trong rừng trúc, giờ phút này bóng dáng đơn bạc của Tiêu Sắt trở nên hùng vĩ. “Tiêu Sắt, ngươi không sao chứ!” Tiểu Y Tiên, Mỹ Đỗ Toa, Chu Trúc Thanh dẫn đầu hạ xuống, một trái một phải triều nhào vào người Tiêu Sắt, sau đó Tử Nghiên, Điệp, Tô Ngàn cũng thong thả hạ xuống xuống. Nhìn không còn chỗ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.