Dịch: Lap Tran ----- Trời gần trưa, nắng đổ lửa. Tiêu Viêm như ngày thường lui tới rừng cây nhỏ phía sau Tiêu gia cho hết thời gian, thuận tiện trốn tránh hiện thực, cũng chỉ có ở chỗ này mới không có người châm chọc hắn. Một năm qua, tu vi của hắn hoàn toàn ngừng lại ở tam đoạn đấu khí, dù hắn tu luyện như thế nào, khi năng lượng tiến vào cơ thể, chưa kịp luyện hóa liền biến mất vô tung vô ảnh. “Ai, đấu khí đáng chết, vì sao ta lại xui xẻo như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.