Dịch: Lap Tran
----
“Nhưng mà Tiêu Viêm ca ca.....” Còn không đợi Tiêu Huân Nhi nói hết lời, tiếng Tiêu Viêm lại vang lên, trong giọng nói có mang theo chút tức giận, “Đi mau, nếu ngươi thật sự coi ta là ca ca liền đi mau, đừng quấy rầy ta tu luyện....”
“Tiêu Viêm ca ca.... Ta...”
“Cút cho ta......” Tiêu Viêm trực tiếp mắng nàng.
Nghe vậy, Tiêu Huân Nhi ngây ngốc, đây là đầu tiên Tiêu Viêm tức giận với nàng, nàng thất hồn lạc phách đi ra sân, cuối cùng còn không quên nhắc nhở Tiêu Viêm một câu: “Tiêu Viêm ca ca, vậy Huân Nhi đi, không nên để bản thân thiệt thòi, nếu có chuyện gì buồn thì có thể nói hết với Huân Nhi.”
Lăng Ảnh đang ẩn thân bảo hộ Huân Nhi thấy cảnh này, có chút tức giận, Tiêu Viêm dám đối đãi với tiểu thư nhà hắn như thế.
Nhưng suy xét đến chuyện Tiêu Viêm là người mà tiểu thư quan tâm nhất ở Tiêu gia, hắn vẫn cố nén giận, cẩn thận cảm ứng lại phát hiện tu vi của Tiêu Viêm chỉ còn có đấu khí bát đoạn.
Hắn liền nhanh chóng truyền âm cho Tiêu Huân Nhi: “Tiểu thư, tu vi của Tiêu Viêm thiếu gia giảm xuống đấu khí bát đoạn.”
“Cái gì....” Huân Nhi ngẩn ra, hèn chi Tiêu Viêm ca ca ở mãi trong phòng, cơm cũng không ăn, tu luyện như phát điên
“Lăng lão, vậy ngươi biết nguyên nhân đấu khí của Tiêu Viêm ca ca biến mất sao?” Dưới sự phụ trợ từ đấu khí của Lăng Ảnh, Tiêu Huân Nhi đáp lại.
Lăng Ảnh lắc lắc đầu, “Trừ chuyện không ăn không ngủ khiến thân thể Tiêu Viêm thiếu gia suy nhược, những mặt khác đều bình thường.”
“Ta đã biết, Lăng lão, phiền ngươi chú ý tình trạng của Tiêu Viêm ca ca. Nếu phát hiện gì đó nhớ báo cho ta biết.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Hít sâu một hợi, Huân Nhi chậm rãi rời khỏi góc sân chỗ Tiêu Viêm.
Đúng lúc này, phía xa có một bóng dáng quen thuộc đi ngang.
Tiêu Huân Nhi hơi sửng sốt, trong lòng có chút kinh ngạc, thầm nói, “Là hắn? Hắn tới gần chỗ Tiêu Viêm ca ca làm gì?”
“Tiểu thư, tiểu quỷ Tiêu Sắt này không thua kém Tiêu Viêm thiếu gia, hiện tại đã đột phá Đấu Giả.” Lăng Ảnh nhắc nhở nàng.
Nghe vậy, Tiêu Huân Nhi nhíu mày, khó hiểu nói: “Lăng lão, sao hắn lại muốn che giấu?”
Không phải là Tiêu Huân Nhi để ý thiếu niên trước mắt này mà do đối phương không chỉ có thiên phú dị bẩm, còn là người duy nhất trong Tiêu gia bỏ qua mị lực của nàng.
Lăng Ảnh dừng một chút mới uyển chuyển nói: “Có lẽ là bởi vì thân thế gập ghềnh đã rèn cho tiểu tử này một tâm tính tốt. Biết cách bảo hộ chính mình, hiểu được ẩn nhẫn, hiểu được giấu dốt, không ngốc đến mức giả heo ăn thịt hổ, thật sự biến thành heo, cũng sẽ không quá mức chói mắt. Tiểu thư, ngươi có phát hiện không, hắn đóng vai một nhân vật gần như trong suốt ở Tiêu gia. Trừ chuyện lui tới với cô nương tên Tiêu Ngọc, đa số đệ tử trẻ còn lại của Tiêu gia không hề nhớ được tên hắn.”
Hắn không hề nhắc tới Tiêu Viêm, bởi vì nếu nhắc tới Tiêu Viêm, liền sẽ phát hiện tâm tính của Tiêu Viêm hoàn toàn đối lập, không chỉ kém hơn tên này một chút, mới gặp chút thất bại mà hắn sắp không gượng dậy nổi.
Tiêu Huân Nhi nhẹ nhàng gật gật đầu, trong lòng đồng ý với phán đoán của Lăng Ảnh.
Nàng từng kêu Lăng Ảnh điều tra thân thế Tiêu Sắt.
Phụ mẫu đều chết từ nhỏ, được gia nô nuôi nấng, bởi vì khi phụ thân còn sống quá chính trực, đắc tội không ít người, sau khi phụ mẫu đời trở thành người bị trục xuất gia tộc.
Nếu không phải năm sáu tuổi bày ra ra thiên phú tu luyện không tầm thường, chỉ sợ không thể bước vào cửa lớn Tiêu gia.
.......
Tiêu Huân Nhi đi đến trước mặt Tiêu Sắt, mỉm cười nói: “Tiêu Sắt biểu ca, thật trùng hợp, lại gặp ngươi ở chỗ này.”
Tuy rằng biết Tiêu Sắt không có vấn đề gì nhưng Huân Nhi cho mình là người có giáo dưỡng nên cũng sẽ không phớt lờ đối phương, thuận tiện còn có thể dò xét ý đồ.
Tiêu Sắt có chút sửng sốt, kinh ngạc.
Khi nhìn thấy Tiêu Huân Nhi đi ra từ viện của Tiêu Viêm thì hắn liền chú ý tới rồi, nhưng hắn làm lơ, lo đi tìm Tiêu Ngọc, ai ngờ đối phương lại chủ động chào hỏi.
“Huân Nhi tiểu thư có chuyện gì sao?” Tiêu Sắt dùng giọng điệu không kiêu ngạo không nịnh bợ nói, người khác tìm mọi cách lấy lòng nàng còn Tiêu Sắt thì không có thói quen la liếm.
“Hì hì..” Tiêu Huân Nhi mím môi, không bất ngờ đối với thái độ này, khuôn mặt nhỏ xuất hiện lúm đồng tiền, cười nói: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy một mình Tiêu Sắt biểu ca ở đây, muốn hỏi xem ngươi có cần giúp gì hay không.”
Tiêu Sắt nghe vậy, liếc mắt nhìn về nơi Tiêu Viêm, trong lòng hiểu rõ, xem ra gia hỏa này sợ mình phát tu vi của Tiêu Viêm thụt lùi, hắn lạnh nhạt nói: “Cũng không có gì, ta hứa với Tiêu Ngọc sẽ tiễn nàng đi học viện Già Nam.”
Nghe vậy, Tiêu Huân Nhi cười càng sáng lạn hơn, không chút giả dối, “Vậy có khả năng là Tiêu Sắt biểu ca tới chậm rồi, sáng sớm tinh mơ, Tiêu Ngọc biểu tỷ đã thu dọn hành lý đi ra ngoài, chỉ sợ hiện tại sắp xuất phát. Bây giờ ngươi đi nhanh đi, nói không chừng vẫn còn kịp.”
“Hả ——” Tiêu Sắt nhăn mặt, nếu thật sự bỏ lỡ, chỉ sợ về sau khi Tiêu Ngọc trở về sẽ vác kiếm đuổi theo chém hắn.
Không do dự chút nào, Tiêu Sắt xoay người, nhanh chóng đi ra khỏi Tiêu gia, hướng tới nơi tập hợp của học viện Già Nam.
Phút cuối cùng còn không quên lưu lại một câu: Cảm ơn!!!
Nhìn bộ dáng gấp rút của Tiêu Sắt, Tiêu Huân Nhi cười, không nhịn được lẩm bẩm nói: “Thật đúng là một người thú vị.”
Nhưng mà Huân Nhi cùng Tiêu Sắt không biết Tiêu Viêm đã nhìn qua khe cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi xem cảnh hai người nói chuyện với nhau.
..........
Thành Ô Thản, điểm tập hợp của tân sinh học viện Già Nam.
Lúc này, Tiêu Trữ đang nắm tay Tiêu Ngọc, lưu luyến chia tay, “Lão tỷ, ta sẽ nhớ ngươi.”
“Biến đi... Ngươi bị choáng váng sao... Đừng để nước mắt, nước mũi rớt vào áo lão nương.” Tiêu Ngọc tỏ vẻ ghét bỏ đẩy tên đệ đệ không biết phấn đấu này ra.
Tiêu Trữ lau chùi nước mắt, cúi đầu, vẻ mặt có chút mất mát nói: “Ta đã biết....”
Hít sâu rồi thở ra một hơi, Tiêu Ngọc thấm thía nói: “Được rồi, là một nam nhân, đừng động một chút liền khóc nhè. Còn nữa, cũng đừng đi theo Tiêu Viêm tranh giành tình cảm, ngươi tranh không nổi với người ta, nên học Tiêu Sắt, thành thục, bình tĩnh, xử sự gọn gàng.”
Nói rồi Tiêu Ngọc nhìn quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng Tiêu Sắt.
“A...” Tiêu Trữ đen mặt, hắn xem như người duy nhất biết sự cường đại của Tiêu Sắt trừ Tiêu Ngọc cùng Tiêu Huân Nhi.
Trong nhận thức của hắn, tên tộc đệ nhỏ hơn mình một chút này rõ ràng có tu vi thấp hơn mình nhưng sức chiến đấu lại mạnh đến đáng sợ, rất nhiều lần hắn lén khiêu chiến đối phương, kết quả đều là bị đánh bầm dập.
“Ngọc Nhi, chúng ta nên xuất phát.”
Đạo sư học viện Già Lam thúc giục Tiêu Ngọc.
“A.... Ta tới liền.” Tiêu Ngọc đáp lại.
Nàng nhìn một lúc vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Sắt, đôi mắt đẹp có chút hồng lên, khẽ cắn môi đỏ, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ tiểu sắc lang đã quên? Đáng giận, chờ lần sau trở về, xem lão nương thu thập ngươi thế nào.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến, “Tiêu Ngọc, xin lỗi, ta tới chậm.”
Tiêu Ngọc vừa nghe liền ngước mắt nhìn, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, trước ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Trữ cùng đông đảo tân sinh, bổ nhào vào người tới.
“Ngươi là tiểu sắc lang, lão nương còn tưởng rằng ngươi quên mất rồi!”