Dịch: Lap Tran ---- Tuyết Nguyệt thành, ngoại thành. Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều tôn lên vẻ đẹp khác lạ của Tuyết Nguyệt thành. Dưới cửa thành có hai con tuấn mã uể oải ỉu xìu tiến lên. Ngồi trên lưng ngựa là một người mặc trường bào xanh lá, ánh mắt buồn ngủ mông lung, bộ dạng lười biếng. Một người khác khoác áo đỏ, chỉ chỉ bảng hiệu trên cửa thành, cất cao giọng nói: “Ta nói này Tiêu Sắt, có phải chúng ta đi lầm đường hay không? Sao lại là Hạ Quan...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.