Mục lục
Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Lap Tran

-----

Hai canh giờ sau, Tiêu Sắt thành công chuyển hoá đấu khí màu trắng ngà không thuộc tính trong cơ thể thành đấu khí thuộc về Phần quyết.

Vươn bàn tay trắng nõn ra, đấu khí trong cơ thể vận chuyển, vòng xoáy tụ đấu khí dọc theo cánh tay Tiêu Sắt truyền tới lòng bàn tay, trên bàn tay dần dần có màu vàng nhạt.

Tiêu Sắt cười khổ, hiện tại Phần quyết chỉ ở Hoàng giai hạ cấp, hắn nội thị nhìn được đấu khí trắng ngà trong cơ thể đã hoàn toàn chuyển hóa thành đấu khí màu vàng nhạt.

“Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần nỗ lực.” Tiêu Sắt không khỏi cảm thán.

Thu hồi quyển trục Phần quyết, Tiêu Sắt lấy ba quyển trục trước đó ra.

Quyển trục thứ nhất màu đỏ:

Đấu kỹ kiếm pháp, Xích viêm kiếm - Phá cực, phẩm cấp: Huyền giai cao cấp.

Pháp quyết khống hoả, ngưng tụ trường kiếm từ lửa, ngự kiếm tấn công địch, số lượng căn cứ theo thực lực người sử dụng, luyện đến cảnh giới cao thâm có thể biến phức tạp thành đơn giản, dung hợp thành một thanh cự kiếm, uy lực gần với đấu kỹ Địa giai hạ cấp, nếu phối hợp với dị hỏa, uy lực có thể so với Địa giai trung cấp.

Quyển trục thứ hai màu trắng:

Đấu kỹ thân pháp Mông lung yên bộ, phẩm cấp: Huyền giai cao cấp.

Giả giả thật thật, thật thật giả giả, bước đi như khói nhẹ mờ mịt làm người khác thấy không rõ thật giả, phân thành hai tầng. Tầng thứ nhất chuyên tránh né, tầng thứ hai chuyên tốc độ. Trước tiên có thể lẩn tránh nguy hiểm, sau đó gia tăng tốc độ người tu luyện, khi cả hai kết hợp, có thể đứng trên lông ngỗng, đạp tuyết không vết.

Quyển trục thứ ba màu đen:

Đấu kỹ bí pháp, Liễm khí quyết, phẩm cấp: Không rõ

Có thể che giấu một bậc tu vi, tu luyện đến cảnh giới cao nhất có thể hoàn toàn ẩn giấu tu vi, khiến người khác không thể phân rõ. Trừ phi gặp gỡ người tu luyện Liễm khí quyết, nếu không, thực lực dưới Đấu Tông không cách nào nhìn thấu.

Nhìn ba quyển đấu kỹ này, Tiêu Sắt tươi cười sáng lạn.

Ba quyển đấu kỹ này xuất hiện quá đúng lúc.

Hoàn toàn bổ sung tất cả đấu kỹ công kích cùng thân pháp mà hắn còn thiếu.

Đặc biệt là bí pháp cuối cùng, hắn vốn lo lắng sau khi đột phá Đấu Giả thì không thể che giấu tu vi nữa, dù sao sự chênh lệch giữa đấu khí và đấu khí hoàn chỉnh rất lớn.

Hiện tại đã được giải quyết dễ dàng.

Tiêu Sắt bắt đầu tu luyện.

..........

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng rực rỡ, vạn dặm không mây.

Trong thạch thất, Tiêu Sắt ngồi xếp bằng trên đệm.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua lỗ thông gió trong thạch thất, chiếu vào má Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt chậm rãi mở mắt, “Tu vi đã được củng cố, kế tiếp có thể đi thu thập dược thảo trong ký ức La Hán Tùng, thử luyện một ít Tụ huyết tán cùng Liệu thương đan.”

Tụ huyết tán cùng Liệu thương đan đều là đan dược nhất phẩm, có hiểlệu quả chữa thương nhất định.

Tụ huyết tán do La Hán Tùng tự điều phối ra, trạng thái dịch sền sệt, có thể giúp vết thương nhanh chóng cầm máu, có lẽ hiệu quả kém hơn Ngưng huyết tán do Luyện dược sư Bát phẩm Dược lão trong nguyên tác điều chế nhưng tuyệt không kém hơn bao nhiêu.

Còn Liệu thương đan là do lão sư của La Hán Tùng truyền lại, dạng đan dược, có thể uống để trị liệu nội thương, cũng có thể bóp nát thoa ngoài da, tăng tốc độ vết thương phục hồi.

Đã có quyết định, Tiêu Sắt ra khỏi sơn động, trở về Tiêu gia, trước khi bắt đầu, hắn cần phải đi tiễn Tiêu Ngọc, buổi chiêu sinh của học viện Già Nam kết thúc hôm qua, nếu không có chuyện bất ngờ gì thì Tiêu Ngọc đã trúng tuyển.

Về tình về lý, hôm nay Tiêu Sắt nên đến tiễn nàng.

Thi triển Mông lung yên bộ, Tiêu Sắt bước đi như bay, nhanh chóng chạy về Tiêu gia. Tuy rằng Tiêu Sắt chỉ mới tu luyện tầng thứ nhất nhưng đã đủ để Tiêu Sắt đi trên đường núi uốn lượn gập ghềnh như đi trên đất bằng.

Trở lại Tiêu gia, Tiêu Sắt khôi phục dáng vẻ điệu thấp.

Đi trên đường nhỏ, Tiêu Sắt nghe được mấy đệ tử trẻ tuổi Tiêu gia đang lải nhải, nói chuyện gì đó.

Loáng thoáng nghe được tên Tiêu Ngọc và Tiêu Viêm.

Tiêu Sắt không khỏi dừng bước, chăm chú nghe.

“Này này... Các ngươi nghe chưa? Ngày hôm qua học viện Già Nam tới Ô Thản thành chiêu sinh, Tiêu Ngọc biểu tỷ thông qua khảo hạch chính thức trở thành học viên học viện Già Nam.”

“Oa, Tiêu Ngọc biểu tỷ không hổ là thiên tài chỉ đứng sau Tiêu Viêm, mười lăm tuổi đã đột phá đấu khí bát đoạn, được học viện Già Nam tuyển chọn, học viện Già Nam chính là học phủ nổi tiếng đại lục Đấu Khí, nghe nói thực lực còn hùng hậu hơn hoàng thất đế quốc Gia Mã cùng Vân Lam tông.”

“Đúng đúng, Tiêu Ngọc biểu tỷ hoàn toàn xứng đáng là thiên tài Tiêu gia. Không phải nghe nói Tiêu Viêm cũng sẽ tham gia buổi chiêu sinh của học viện Già Nam sao? Sao không nghe được tin tức hắn trúng tuyển.”

“A... Các ngươi không biết đâu, sáng ngày hôm qua ta nhìn thấy Tiêu Viêm vội vàng chạy tới chỗ tộc trưởng, ngay cả ta không cẩn thận đụng vào hắn, hắn cũng không tức giận. Không lâu sau, tộc trưởng liền nói Tiêu Viêm còn nhỏ tuổi, tuyên bố với gia tộc từ chối cho Tiêu Viêm đi học viện Già Nam.”

“Tại sao lại như vậy, không phải lúc khảo thí bằng bia ma thạch, tộc trưởng còn khen: 'Tiêu Viêm con ta có Đấu Hoàng chi tư, nhất định có thể thông qua khảo hạch của học viện Già Nam' sao?"

Nghe mấy người nói chuyện, Tiêu Sắt nở nụ cười quỷ dị, không có gì bất ngờ thì đấu khí của Tiêu Viêm đã “Biến mất”, có thể nói là Dược lão đã thức tỉnh.

Tiêu Viêm à Tiêu Viêm... Thật sự chờ mong xem cuộc sống ba năm tới của ngươi sẽ diễn ra như thế nào....

......

Chỗ Tiêu Viêm.

Giờ phút này, Tiêu Huân Nhi đang nôn nóng đứng trước cửa phòng Tiêu Viêm, đôi mắt sáng ngời tràn đầy vẻ lo lắng, nhẹ nhàng gõ cửa, “Tiêu Viêm ca ca, đã hai ngày ngươi không ra khỏi cửa rồi, đồ ăn Huân Nhi đặt ngoài phòng ngươi cũng không có động một chút, còn tiếp tục thế này thì thân thể của ngươi sẽ không chịu được.”

“Vì sao, vì sao đấu khí trong cơ thể ta lại biến mất.” Trong phòng, nội tâm Tiêu Viêm đang gào thét.

Trong một đêm, tu vi từ Đấu Giả nhất tinh, giảm xuống đấu khí cửu đoạn, mới hai ngày, lại giảm xuống một đoạn, biến thành đấu khí bát đoạn.

Chuyện này đối với Tiêu Viêm như sét đánh giữa trời quang, là nỗi nhục khó có thể rửa sạch.

Hai ngày không ăn không uống, không ngủ không nghỉ.

Giờ phút này, thân thể hắn đã tiến vào trạng thái cực kỳ suy yếu, nhưng đều không quan trọng.

Tinh thần của hắn bị dày vò, hoàn toàn có thể tưởng tượng được, khi người khác biết tu vi của hắn lùi lại, cảnh tượng ấy sẽ khó chịu đến thế nào.

Hắn như nhìn thấy tất cả mọi người đang cười nhạo hắn, sỉ nhục hắn, châm chọc hắn, thậm chí còn có những nữ nữ hài tử vây quanh hắn lúc trước cũng sẽ dần dần rời xa hắn, cho rằng hắn không xứng với danh hiệu thiên tài trăm năm của Tiêu gia.

“Ta không cam lòng, vì sao.. Vì sao đấu khí trong cơ thể ta càng ngày càng ít, vì sao mỗi một chút đấu khí mà ta hấp thu đều sẽ biến mất khỏi cơ thể không lý do...”

Môi bị cắn nát, máu tươi tràn ra nhưng hắn cũng không hay biết.

Cực kỳ không cam lòng, Tiêu Viêm rơi vào trạng thái tu luyện như bị bệnh, nhưng dù hắn hấp thu nhiều đấu khí hơn nữa, chưa kịp luyện hóa thì đã biến mất tăm.

“Huân Nhi, ngươi đi đi! Không cần quấy rầy ta tu luyện.” Sau một lúc, trong phòng truyền ra âm thanh suy yếu của Tiêu Viêm. Không còn khí phách, hăng hái như ngày xưa, chỉ có trầm thấp cùng cô đơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK