Dịch: Lap Tran
-----
“Nga.” Tiêu Sắt cho câu trả lời rất là bình tĩnh.
“Ngươi không khiếp sợ sao? Đây chính là đan dược nhị phẩm, có thể trợ giúp Đấu Giả nhanh chóng đột phá, còn không có bất kỳ tác dụng phụ nào nha.” Tiêu Trữ kinh ngạc nói.
“Khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng Bồi nguyên linh dịch này quá xa tầm tay chúng ta, trước không nói tới giá cả, dù chúng ta lấy được thì cũng chưa thể sử dụng, theo đuổi đan dược này không bằng nỗ lực tu luyện, sớm ngày đột phá Đấu Giả.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
Ba vị trưởng lão Tiêu gia ngồi trước hai người nghe vậy liền nhìn nhau, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hẹn mà cùng gật gật đầu, trong lòng tán thành với lời Tiêu Sắt nói.
Đại trưởng lão nói với Tiêu Trữ: “Ninh nhi, Tiêu Sắt nói rất đúng, lát nữa đấu giá hội kết thúc thì ngươi nhanh trở về tu luyện đi, dù gia tộc mua được Bồi nguyên linh dịch thì cũng chỉ cho Đấu Giả cao giai trong tộc và thành viên có cống hiến to lớn sử dụng, tăng cường lực lượng trung kiên của gia tộc.”
“Ta biết rồi gia gia.” Có lẽ hắn chỉ xem lời Tiêu Sắt như gió thoảng bên tai, nhưng hắn gia gia là đại trưởng lão Tiêu gia, hắn tuyệt đối không dám không nghe.
Nhìn bộ dạng uể oải của Tiêu Trữ, Tiêu Sắt bất đắc dĩ cười cườk, không thảo luận vấn đề Bồi nguyên linh dịch nữa, ánh mắt nhìn về một hướng, phát hiện Gia gia tộc cùng Áo Ba gia tộc, cũng được mời vào phòng bán đấu giá.
Trong đám người Gia gia tộc,Tiêu Sắt chợt cảm nhận được một ánh mắt âm u oán độc, nhìn kỹ thì phát hiện là Gia Hổ bị hắn thiến ở phường thị tháng trước.
Lúc này, Gia Hổ đang nhìn qua đám người Tiêu gia, sau khi không tìm được người hắn muốn tìm kiếm, vừa định thu hồi ánh mắt thì lại đảo qua Tiêu Sắt, hai ánh mắt đúng lúc đối nhau, tức khắc nở nụ cười âm u, môi khẽ nhúc nhích, giống như đang nói: “Tiểu tạp toái Tiêu gia, đừng dừng rơi vào tay bổn thiếu gia, nếu không hắc hắc...”
Híp đôi mắt nhìn chằm chằm Gia Hổ, Tiêu Sắt cười cười.
Tiêu Sắt cũng không muốn tính toán với Gia Hổ, nhưng nếu đối phương đụng tới hắn thì hắn tuyệt không bỏ qua hắn.
Luyện tập sơ phương pháp “Khống hạc cầm long” xong, ánh mắt Tiêu Sắt hướng về đài đấu giá.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Nhã Phi mặc một bộ sườn xám đỏ, uyển chuyển nện bước đi lên đài đấu giá. Dáng người lả lướt, lồi lõm dưới lớp váy bó sát khiến tròng mắt đa số người trong phòng đấu giá nóng rực.
Ngay cả thân là gia chủ Tiêu gia như Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy ánh mắt nóng cháy của Tiêu Chiến, Tiêu Sắt thầm mắng già không đứng đắn, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục tu luyện "khống hạc cầm long", đây là một môn võ lấy được từ đai lưng trữ vật của Đường Tam.
Tiêu Sắt xem xét thấy uy lực chẳng ra làm sao, chỉ có thể đối phó một ít Đấu Giả cùng cấp, tới Đại Đấu Sư tác dụng sẽ trở nên cực kỳ nhỏ, nhưng nói về độ tinh tế thì vẫn có chỗ đáng khen, không kém hơn một ít đấu kỹ Huyền giai hạ cấp.
Nếu dùng tốt, có thể hóa giải một ít đấu kỹ cận thận Huyền giai trung cấp, thậm chí Huyền giai cao cấp cũng không chừng.
Môi đỏ tràn ngập dụ hoặc hé mở, Nhã Phi cười duyên nói mấy câu, giọng nói nũng nịu trong trẻo cùng với đường cong thân thể làm hạ bộ nam nhân nổi lửa, trong khoảnh khắc liền khiến bầu không khí trở nên nóng bỏng.
Nhã Phi có chút đắc ý, trải qua hơn một tháng thích ứng, nàng đã hiểu rõ vẻ đẹp của mình có sức hấp dẫn lớn thế nào đối với nam nhân, môi đỏ hơi cong lên, mắt đẹp lặng yên nhìn một vòng, khi ánh mắt đảo qua thiếu niên ngồi sau ba vị trưởng lão Tiêu gia, nàng hơi hơi sửng sốt một chút.
Lại thấy thiếu niên trông khoảng mười hai mười ba tuổi vẫn chưa nhìn về phía mình, đang cúi đầu nhìn xuống phía dưới, Nhã Phi cảm thấy vẻ đẹp của mình bị phớt lờ, lập tức nhíu mày, ngay sau đó giãn ra.
Ánh mắt nàng dời khỏi người Tiêu Sắt, môi Nhã Phi hé mở, tay ngọc cầm búa nhỏ, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cười nói: “Các vị, hiện tại ta tuyên bố, đấu giá hội chính thức bắt đầu. Món hàng thứ nhất của chúng ta chính là thứ mà các vị chờ mong đã lâu, Bồi nguyên linh dịch.”
Nàng nói xong thì có một thị nữ bưng khay bạc để bình ngọc bước lên đài đấu giá.
Dưới sự thổi phồng của Nhã Phi, giá Bồi nguyên linh dịch tăng mạnh, đặc biệt là mấy bình phẩm chất hoàn hảo bị xào tới giá mười vạn.
Mười bình Bồi nguyên linh dịch bị tranh mua hết, những món hàng tiếp theo có vẻ hơi vô vị, như là vòng cổ, cây trâm, vật trang trí linh tinh, cũng chỉ có những tên công tử bị dục vọng nung nóng đầu óc mới mua sắm.
Không khí chậm rãi hạ xuống, Tiêu Sắt cũng không có tâm tư tu luyện, dứt khoát yên lặng chờ đợi buổi đấu giá kết thúc, sau đó đi nhận tiền bán đấu giá cùng với mua sắm vật tư cùng dược liệu.
“Tiêu Sắt, nhàm chán quá, sau khi bán xong Bồi nguyên linh dịch thì khònh còn thứ gì thú vị. Nếu không phải Nhã Phi tiểu thư trên đài xinh đẹp, ta nghĩ buổi đấu giá không thể tiếl tục nữa đâu.” Tiêu Trữ bên cạnh bỗng nhiên bất mãn nói.
Tiêu Sắt gật đầu, vuốt ve hình ma kiếm trên tay phải, chậm rãi nói: “Đúng thật.”
Tiêu Trữ nhìn nhìn Nhã Phi trên đài rồi lại liếc nhìn Tiêu Sắt, có chút chần chờ hỏi: “Ta nói này Tiêu Sắt, không phải là ngươi không có hứng thú đối với nữ nhân chứ! Một đại mỹ nhân như vậy ngươi không nhìn mà lại hứng thú đối với tay mình, nếu không phải lòng ta đã có Huân Nhi, ta cũng động tâm. Chẳng lẽ là..... Từ từ, cái hình này là...”
Tiêu Trữ chụp lấy tay Tiêu Sắt, vén tay áo, kinh ngạc hô lên: “Oa, hình xăm thanh kiếm thật đẹp, Tiêu Sắt, ngươi xăm ở đâu vậy? Ta cũng muốn có một cái.”
Tiếng Tiêu Trữ không to nhưng cử chỉ quá mức quái dị, nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của Nhã Phi trên đài.
Nhìn hình xăm quen thuộc trên cổ tay trắng nõn kia, Nhã Phi hơi kinh hãi, chẳng lẽ tiểu gia hỏa này chính là Phổ đại sư?
Nghĩ vậy, Nhã Phi lại đối chiếu hình dáng của Phổ đại sư trong trí nhớ với Tiêu Sắt, nếu phủ thêm áo đen, dù nói là chung một khuôn mẫu khắc ra cũng không quá.
Tiêu Sắt cũng là chú ý tới ánh mắt của Nhã Phi, trong đầu nhớ lại lúc tiếp xúc với nàng, mỗi lần đều mang bao tay, hình như chưa từng bại lộ.
Từ từ...
Ngày hôm qua khi nhận lấy kim tạp từ trong tay nàng, hình như có lộ ra một chút, chẳng lẽ bị phát hiện lúc ấy?
Nghĩ vậy, Tiêu Sắt thầm mắng chính mình không cẩn thận, đồng thời cười khổ, yêu tinh này thật sự phát hiện thân phận của mình.