Tiếng vang nặng nề đinh tai nhức óc vang lên, tựa như tiếng chuông lớn trong chùa miếu vong vọng khắp nơi.
Đám người bên trong khu trang viên cao cấp kia bị dọa sợ, hơn mười nhân viên phụ trách bảo an vội vàng chạy đến cửa lớn để đề phòng.
Bảo vệ nhìn qua màn hình camera quan sát bên ngoài, chỉ thấy có một tên đeo mặt nạ đứng ở ngoài cửa. Ban ngày ban mặt mà còn ngu người đi đeo mặt nạ siêu nhân, đã thế còn đập cửa nhà người ta nữa … thằng này bị bệnh thần kinh à?
- Lão Vương, ai ở bên ngoài đấy? - đội trưởng đội bảo an hỏi.
- Chỉ là một thằng khùng thôi, ai đi ra đuổi nó đi đi? - Lão Vương canh cửa trả lời.
- Để tôi ra, hai người đi chung đi. Cẩn thận một chút nhé, nếu như là đứa bị khùng thì đuổi nó đi. Mà nhớ đuổi xa chút nhé, mắc công nó lại quay về phá đấy. - Đội trưởng đội bảo an dẫn đầu đi ra từ cửa bên hông.
Nếu như cái đứa đứng bên ngoài đúng là bị khùng thì phải cẩn thận một chút. Lỡ mà bị nó đâm cho một nhát thì xem như tèo, nên hai người cùng ra đuổi nó đi là được.
Nếu như là tới quậy thì sẽ cho nó biết sự lợi hại của mình.
…..
Lúc này, Tống Thư Hàng lắc lắc nắm đấm.
Cửa lớn đau đớn!
À nhầm rồi, ta tay của hắn đau đớn!
Cái cửa thép này vừa dày, vừa cứng lại vừa nặng, không phải hàng rởm bọc thép cho ngầu. Đương nhiên, Tống Thư Hàng cũng không tự tin đến mức cho rằng một quyền của mình có thể đánh xuyên qua cửa thép được.
Hắn vẫn biết tự hiểu lấy mình.
Một quyền kia cũng chỉ muốn đập cho cửa mở ra mà thôi.
Nhưng mà ai ngờ cái khóa này cũng chắc không kém gì cánh cửa, hắn vận chuyển khí huyết chi lực kèm theo linh khí luôn thì có thể dùng tay không bẻ cong cả thanh thép. Nhưng trong trạng thái như thế tung ra một quyền toàn lực mà cánh cửa lại chẳng sứt mẻ chút nào.
Tống Thư Hàng thở dài, quay đầu lại nhìn về phía Đậu Đậu Bắc Kinh.
- Ô ô ô. - Đậu Đậu Bắc Kinh vừa thè lưỡi, vừa mở to hai mắt nhìn Tống Thư Hàng, vô cùng đáng yêu.
Tống Thư Hàng thở dài nói: - Đậu Đậu, chúng ta vào đi thôi.
Nếu như không mở được cửa chính thì cùng lắm mình lại bay vào!
Có Đậu Đậu ở đây, cánh cửa cao 5 6m này chẳng là gì cả, nhảy nhẹ một phát là qua ngay!
- Gâu! Được! - Đậu Đậu phối hợp gật đầu một cái, sau đó thân thể của nó biến thành to hơn, biến thành hình thái đại yêu khuyển cao 5m.
Tiếp theo, nó giơ móng vuốt lên vỗ một cái thật mạnh lên cửa thép.
Ầm….
Cánh cửa thép cao 5m cứ thế mà ngã cái đùng.
Cánh cửa chính nặng nề ngã xuống đất làm cát bụi bốc lên khắp nơi, che khuất tầm mắt của mọi người.
Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn về phía Đậu Đậu - Ngươi cố ý đấy hả?
Đậu Đậu Bắc Kinh le lưỡi, lại đáng yêu như cũ.
Tống Thư Hàng ấn ấn huyệt thái dương của mình, quyết định mang theo cẩu đồng đội như Đậu Đậu này liệu có đúng không đây?
…
Lúc này, đội trưởng đội bảo an vừa đi tới chỗ cửa hông, nào ngờ cánh cửa chính khổng lồ bên cạnh hắn đổ cái ầm xuống ngay lúc này!
Đội trưởng đội bảo an bị dọa thiếu chút nữa truy tim, cũng may là lúc này hắn đi cửa hông, nếu như đi cửa chính thì cánh cửa kia đã đè hắn dẹp lép rồi. Với sức nặng của cửa chính thì thật sự có thể lấy mạng hắn luôn ấy chứ.
- Khốn nạn, sao cửa chính lại đổ thế? Thằng khùng bên ngoài xài thuốc nổ à?
- Không nghe thấy tiếng nổ nào cả, là bom mini đời mới hả? Hay là tiếng vang lúc này chính là tiếng bom nổ thế? - Đội trưởng đội bảo an mở to hai mắt, nhìn chằm chằm về phía cảnh cửa chính đã ngã xuống.
Chỉ thấy có một người đàn ông đứng chắp tay ở đó, trên mặt vẫn đeo cái mặt nạ siêu nhân xấu hoắc kia.
Mấy nhân viên bảo an không thể nhìn thấy yêu khuyển Đậu Đậu, đương nhiên sẽ cho rằng Tống Thư Hàng là thủ phạm gây nên vụ này.
- Không phải bom nổ. - Đội trưởng đội bảo an nhìn cánh cửa ngã dưới đất, không thấy có dấu vết bị nổ.
Chỉ là trên cánh cửa có một dấu tay mờ mờ mà thôi.
Đội trưởng đội bảo an nuốt nước bọt cái ực, nhìn về phía cái tên đeo mặt nạ siêu nhân kia, rốt cuộc cánh cửa này bị đánh sập kiểu gì đây? Đừng có nói với hắn là bị tên kia dùng nắm đấm đánh sập nhé, đây căn bản không phải chuyện mà con người có thể làm được.
- Bình tĩnh lại đã, nói không chừng tên này chỉ dùng thủ đoạn công nghệ cao nào đó thôi! - Đội trưởng đội bảo an thầm nhủ, ép bản thân mình phải bình tĩnh lại.
Sau đó, hắn ta phất tay ra hiệu cho thuộc hạ vây quanh Tống Thư Hàng, trầm giọng hỏi: - Anh là ai!
Tống Thư Hàng cười ha hả, nói với giọng khàn khàn: - Yên tâm đi, tôi không có ác ý.
Khóe miệng của đội trưởng co giật…vừa đến đã đập sập cửa chính nhà người ta, sau đó lại nói là ‘tôi không có ác ý’, mày cho bố là thằng ngu à?
- Ha ha, tôi chỉ tới để đưa một người bạn đi mà thôi. - Tống Thư Hàng nói tiếp, đồng thời, hắn cũng âm thầm vận chuyển chân ngã minh tưởng kinh, bắt đầu tích lũy tinh thần lực.
- Bạn của anh? Xin hỏi bạn của anh là ai? - Đội trưởng đội bảo an nghi hoặc hỏi lại.
- Bạn của tôi vừa bị các người đưa vào bên trong tòa nhà này. - Tống Thư Hàng nói: - Tôi chỉ tới để đưa người nọ về thôi, cho nên, nếu như các người chịu trả người nọ về cho tôi thì không còn gì bằng.
Đội trưởng đội bảo an nghe chẳng hiểu gì, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: - Chẳng lẽ Cổ thiếu gia sa đọa, đi cướp bóc con gái nhà lành à?
- Không có mà, hôm nay đúng là Cổ thiếu gia có cướp một thứ, nhưng đấy chỉ là bức tượng thần bên trong đạo quán vô danh mà thôi. Tuy không biết Cổ thiếu gia lên cơn điên gì. Nhưng chỉ cướp một bức tượng thần thôi, cướp thì cướp, cùng lắm đền ít tiền là được. - Tên thuộc hạ ở sau lưng nhỏ giọng nói.
Lúc này Tống Thư Hàng mới nói: - Ừ, bức tượng đó chính là bạn tôi. Cho nên, xin vị Cổ thiếu gia gì đó của các ngươi trả bạn tôi lại đây.
Nghe tới đó, Đội trưởng đội bảo an dùng ánh mắt ‘cảm thương’ nhìn Tống Thư Hàng, hóa ra thằng này bị khờ!
Đậu Đậu đứng bên cạnh đột nhiên đá Tống Thư Hàng một cái: - Nói nhảm nhiều thế làm gì, trực tiếp xông lên cho rồi. Bọn họ vất vả lắm mới cướp tượng thần đi được, làm gì có chuyện nghe ngươi nói vài câu thì sẽ trả lại?
Truyện được cập nhậ.t nhanh nh.ất tại i.read.vn.Tống Thư Hàng âm thầm vận chuyện chân ngã minh tưởng kinh, xém chút nữa bị Đậu Đậu cắt đứt, hắn buồn bực nhìn Đậu Đậu một cái: - Ta đang kéo dài thời gian để nén tinh thần lực chuẩn bị phóng tuyệt chiêu mà!
Đồng đội là một con chó, biết phải sống thế nào đây?
Tống Thư Hàng muốn thi triển tinh thần gây áp lực.
Tâm khiếu đã mở, sau khi hoàn thành cơ bản thì tinh thần lực của hắn cũng được tăng lên một lượng lớn. Bây giờ mà hắn thi triển tinh thần gây áp lực toàn lực thì nhất định sẽ không đơn giản như ngày xưa nữa!
Nhưng tinh thần lực mà hắn vất vả tích cóp được cả buổi trời thiếu chút nữa đã bị Đậu Đậu đạp bay mất.
- Vậy ngươi phóng đi chứ? - Đậu Đậu kêu to.
- Phóng đây! - Tống Thư Hàng hít sâu một hơi, vận chuyển chân ngã minh tưởng kinh, chân ngã trong não hải đột nhiên mở to hai mắt.
Sau một khắc, tinh thần uy áp mà hắn vất vả dồn tinh thần lực lại rốt cuộc cũng được phóng về phía tên đội trưởng đội bảo an với thuộc hạ của hắn.
Đội trưởng đội bảo an và đội viên của hắn thấy Tống Thư Hàng nói chuyện với ‘không khí’ như thể đang nói chuyện với ai đó thì đều nghĩ, quả nhiên là một thằng khùng mà!
Hơn nữa, còn là một thằng khùng có khả năng đập sập luôn cửa thép.
Đúng là một đối thủ đáng sợ! Có cần gọi điện cho bệnh viện tâm thần gần đây không nhỉ?
Đúng lúc này, bọn họ đột nhiên cảm giác như có một cỗ lực lượng vô hình tác động lên người họ, khiến cho bọn họ nổi da gà khắp người.
Trong lúc mơ hồ, bọn họ như nhìn thấy có mãnh thú khổng lồ đang vật bọn họ ngã ra mặt đất, há cái miệng to đùng đỏ lòm ra định ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Có mấy đội viên ý chí yếu chỉ cảm thấy đầu đau đớn, ôm đầu ngồi thụp xuống. Người nào có ý chí mạnh hơn một chút thì cảm thấy hai chân như nhũn ra, thậm chí còn run lẩy bẩy.
- Không có ai gục hết á? - Tống Thư Hàng bật thốt, hắn còn tưởng là cơ bản thành công, mở được tâm khiếu rồi, mình mà thả gây áp lực tạo ra một cái là có thể khiến cho người ta đổ rầm rầm không ngồi dậy nổi.
- Chút tinh thần lực muỗi ấy của ngươi, cùng lắm chỉ có thể khiến cho người ta cảm thấy run chân thôi. Nếu như muốn dùng tinh thần gây áp lực khiến cho người thường ngã rầm rầm thì phải đợi đến lúc ngươi ngưng tụ được kim đan bản mệnh, tấn cấp linh hoàng ngũ phẩm cái đã. - Đậu Đậu Bắc Kinh nói.
Bất quá, đợi đến cảnh giới kim đan ngũ phẩm thì còn dùng tới tinh thần uy áp này làm gì nữa?
Nhìn qua một cái, phóng khí thế ra một tẹo thôi thì có thể khiến người thường không chịu nổi, ngã lăn ra ngất xỉu rồi.
Lúc này, đội trưởng đội bảo an là người đầu tiên tỉnh táo lại.
- Trên người tên này có gì lạ lắm, mọi người xông lên! - Đội trưởng đội bảo an gào to, tiếng rống xua tan sợ hãi trong lòng, hắn và đám thuộc hạ gầm lên nhào về phía Tống Thư Hàng….
Hơn ba mươi giây sau.
Tống Thư Hàng lắc lắc nắm đấm, đội trưởng đội bảo an và đám đội viên đau đớn lăn lộn trên đất, không ngồi dậy nổi.
- Tốn nhiều thời gian để ép tinh thần lực như thế, còn không hữu dụng bằng nắm đấm của mình nữa. - Tống Thư Hàng xoa tay, nói với vẻ buồn bực.
- Ta đã nói rồi, tốn thời gian thế làm gì chứ? Gâu, đừng có chơi nữa, mau đưa Bạch Chân Quân đi, ta còn chờ đi chơi game với bà xã nữa đây. Gâu gâu! - Đậu Đậu Bắc Kinh nói.
…
Sau bên trong dinh thự, ở trong một tòa nhà độc lập khác.
Đây là chỗ ở của Nhất Cố.
Nhất Cố thiếu gia chỉ huy hai mươi gã to con cẩn thận đưa tượng tiên quân vô danh vào bên trong. Dù đã bị vải bạt che đi, nhưng khi đến gần tượng tiên quân, hắn vẫn không thể nào khống chế được trái tim dần loạn nhịp của mình.
Loại cảm giác này, ngay cả mối tình đầu trong sáng năm đó cũng chưa từng có!
Nhất Cố thiếu gia thuận miệng hỏi: - Khi nãy bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?
- Hình như là có người tới gây chuyện, đội trưởng Lưu đã dẫn người qua đó xử lý rồi, sẽ xong nhanh thôi. - Một gã to con trả lời.
- Được rồi, bảo bọn họ ném đứa gây chuyện kia xa một chút, đừng quấy rầy đến tôi. - Nhất Cố thiếu gia phất tay, để tất cả mọi người rời khỏi nơi này.
Sau đó, hắn ta xoa xoa hai tay, mặt mày kích động túm lấy góc tấm vải bạt, cẩn thận xốc lên.
Bức tượng thần hoàn mỹ lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
- Thật hoàn mỹ, dù có cho mình ngắm cả đời mình cũng bằng lòng. - Nhất Cố thiếu gia lẩm bẩm, có được bức tượng thần rồi thì ngay cả đàn bà hắn cũng bỏ được.
Chỉ mong quãng đời còn lại có thể kề cận bên cạnh tượng thần, nếu được thì hắn nguyện ý ăn chay trường, làm đạo sĩ kể từ ngày hôm nay, ngày đêm cung phụng tiên quân. A không đúng… hình như ăn chay là hòa thượng mà.
Đúng lúc Nhất Cố thiếu gia đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên có một giọng nói vang lên bên cạnh hắn: - Tìm thấy rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có một bóng người đang ngồi xổm trên đầu tường, trên mặt còn đeo một cái mặt nạ siêu nhân.
- Hello, xin chào. - Tống Thư Hàng vẫy tay chào Nhất Cố thiếu gia: - Pho tượng bên cạnh anh là bạn của tôi đấy, tôi muốn đưa bức tượng ấy đi.
- Đưa đi? Không được, mày đừng có nằm mơ, tượng thần tiên quân là của tao, vĩnh viễn thuộc về tao! - Nhất Cố thiếu gia tức giận nói.
- Đúng là phiền quá đi. - Tống Thư Hàng thở dài.
Lúc này nếu như tiên quân không bế quan, trực tiếp cho nổ tung pho tượng xong đi ra là được rồi, cần gì phiền phức như thế chứ?
Tống Thư Hàng nhảy xuống: - Tiếc quá, bức tượng thần này không thuộc về bất kỳ kẻ nào hết. Anh chỉ bị lực lượng tràn ra từ bức tượng ảnh hưởng mà thôi. Ngủ một giấc đi, chờ anh tỉnh lại thì tất cả sẽ trở lại như cũ.
Tống Thư Hàng chuẩn bị cho Cố thiếu gia một cú để hắn ngủ một giấc.
Lúc này, bên ngoài tòa nhà đột nhiên vang lên giọng nói yếu ớt của một cô gái, nhưng ngữ khí lại vô cùng tức giận: - Anh hai, em nghe nói anh vì cầu phúc mà cướp cả tượng thần trong đạo quán của người ta về đây à? Trong đầu anh nghĩ cái gì thế hả!