Cô có cảnh giới Kiếp Tiên cửu phẩm, nắm giữ không gian chi lực, có thể xuyên qua cả hệ Mặt Trời, đi từ rìa ngoài của hệ Mặt Trời về tận Trái Đất chỉ trong có mấy giây đồng hồ.
Con sứa phát sáng mang theo chiếc rương báu phong ấn “Pháp thuật truyền thừa Ám Dạ Thời Hoàn”. Cô định tìm một vài đạo hữu sống chết có nhau để cùng nghiên cứu Ám Dạ Thời Hoàn ấy.
Không lâu sau, oán hận và sát khí truyền ra từ Ám Dạ Thời Hoàn thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến tâm hồn cô, làm cho cô trở nên bất an.
- Đi về phía Đông Hải trước vậy. - Con sứa phát sáng nói nhỏ. Cô nhớ một vị đạo hữu của mình có động phủ ở Đông Hải, hi vọng là vị đạo hữu ấy giờ không vắng nhà.
Sau khi con sứa phát sáng tiến vào khí quyển của Địa Cầu, chiếc rương báu trong tay cô đột nhiên động đậy. Ngay sau đó thì một cánh cửa không gian xuất hiện ngay bên cạnh chiếc rương, dường như có cái gì đó trong rương muốn phá phong ấn thoát ra!
Con sứa phát sáng nhướn mày, trong Ám Dạ Thời Hoàn ngập tràn oán hận và sát khí, trước khi hiểu rõ thứ đồ ở trong đó thì cô không muốn để cái gì nguy hiểm thoát ra ngoài.
- Hây! - Cô kêu lên một tiếng rất nhỏ, sau đó vươn xúc tu của mình ra. Những xúc tu hệt như kim chỉ khâu kín cánh cửa không gian lại.
Thế nhưng đằng sau cánh cửa không gian bị khâu lại ấy lại xuất hiện một đường hầm không gian.
Một người đàn ông ăn mặc như thư sinh bước ra từ trong đường hầm không gian nọ, toàn thân hắn trong suốt như thủy tinh, hai mắt đỏ ngầu toát ra vẻ điên cuồng.
Cánh cửa không gian này mở ra hai con đường. Đằng sau nó vãn còn một cánh cửa ngầm náu kín.
Thư sinh lẳng lặng trôi nổi giữa không trung.
Khi con sứa phát sáng nhìn thấy thư sinh này thì trợn to hai mắt:
- Tống Đầu Gỗ!
Thư sinh như thủy tinh đang chìm trong trạng thái điên cuồng này chính là Tống Đầu Gỗ để lại “Pháp thuật truyền thừa Ám Dạ Thời Hoàn”, bạn tốt của cô và Sở các chủ.
Thế nhưng vì sao Tống Đầu Gỗ lại ở trong “Pháp thuật truyền thừa Ám Dạ Thời Hoàn”?
Năm đó rõ ràng là Tống Đầu Gỗ giao “Pháp thuật truyền thừa Ám Dạ Thời Hoàn” và một bảo bối chứa “Thời gian pháp tắc” cho Sở các chủ.
Vì sao bây giờ hắn lại chui ra từ Ám Dạ Thời Hoàn?
Chẳng lẽ năm đó hắn tự phong ấn mình trong Ám Dạ Thời Hoàn, rồi dùng thuật phân thân gì đó để giao nó cho Sở các chủ à?
Lúc này thư sinh cả người như thủy tinh kia dường như nghe thấy giọng nói của con sứa phát sáng. Trong đôi mắt đỏ ngầu vẫn ngập đầy sát ý và điên cuồng, thế nhưng vẻ mặt của hắn lại vô cùng bình thản. Sát ý điên cuồng kia đã bị hắn áp chế lại rồi.
- Chào đạo hữu… thật ngại quá, ta không phải là Tống Đầu Gỗ. - Thư sinh như thủy tinh mỉm cười rồi nói với vẻ có lỗi: - Nhiều năm trước ta đã nhờ hắn giúp một tay, xin hắn phong ấn ta vào trong Ám Dạ Thời Hoàn, rồi đợi đến thời gian đã hẹn thì mở phong ấn thả ra ra.
Thư sinh toàn thân như thủy tinh giải thích tiếp:
- Còn ngoại hình hiện tại của ta thì chắc là thú vui tao nhã của tên Tống Đầu Gỗ kia rồi. Nếu đạo hữu đã biết Tống Đầu Gỗ thì chắc phải biết tính cách thần kinh kia của hắn nhỉ.
Con sứa phát sáng hơi gật đầu, chuyện này có vẻ đúng với tác phong của Tống Đầu Gỗ thật.
- Đạo hữu à, ta không có nhiều thời gian cho lắm. Nếu không có việc gì khác thì ta xin cáo từ trước nhé. Trạng thái của ta hiện giờ tiêu hao “Thời gian” rất nhiều, mỗi một giây đều cực kì quý giá. - Thư sinh mỉm cười hành lễ” - Nhân lúc “thời gian” còn chưa hao hết, ta muốn đi gặp một người.
Sau khi cáo từ xong, chưa đợi con sứa phát sáng trả lời thì thân thể của thư sinh đã dung nhập vào không gian rồi biến mất.
Con sứa phát sáng mở hộp báu của mình ra, “pháp thuật truyền thừa Ám Dạ Thời Hoàn” ở trong đó vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Thật sự là thư sinh cả người như thủy tinh kia chủ động nhờ Tống Đầu Gỗ phong ấn hắn lại sao? Nếu không phải thế thì khi hắn phá phong ấn thoát ra, Ám Dạ Thời Hoàn đã bị phá vỡ ra rồi.
Sau khi suy tư chốc lát, con sứa phát sáng cắn chặt răng đuổi theo phương hướng thư sinh kia mà đi.
Cô muốn xem thử xem rốt cuộc tên thư sinh đó muốn làm gì!
…
…
Thư sinh như thủy tinh nọ cũng ở cảnh giới Kiếp Tiên cửu phẩm, sau khi hắn vượt qua không gian thì… xuất hiện ngay bên cạnh linh quỷ của Tống Thư Hàng.
- Tìm thấy rồi. - Thư sinh thủy tinh mỉm cười nói với linh quỷ trên mặt đất.
Lúc này linh quỷ đang đau đến chết đi sống lại. Sau khi gửi thông tin báo cho bản thể thì nó bèn đáp xuống nóc một tòa nhà rồi nằm im rũ ra ở đấy.
Vì ăn hành đau quá, nên sau khi nghĩ ngợi một tí thì linh quỷ lại gửi thêm một tin cho Tống Thư Hàng.
- Xin bản thể hãy an ủi ta thật dịu dàng trong vòng năm phút, nói cách khác, bây giờ ta mở cộng hưởng cảm quan đây. Đau mình ên không bằng đau hội đồng, cả nhà đau mới là đau chân thật!
Nó vừa mới gửi tin đi thì thư sinh cả người như thủy tinh kia đã xuất hiện ngay bên cạnh.
Trong mắt tên thư sinh ấy đượm đầy sát khí và cuồng điên, nhưng trên mặt lại nở nụ cười hết sức ôn hòa.
Cha này là ai đây? Trong trí nhớ của linh quỷ không hề có người này.
- Thời gian gấp quá nên ta không dư thì giờ để giải thích với ngươi. - Thư sinh thủy tinh nọ nói: - Ta muốn mượn thân thể linh quỷ của ngươi dùng một chút để đi gặp một người. Sau khi xong việc ta sẽ đưa linh quỷ về an toàn, sau đó sẽ trả ngươi một khoản thù lao vừa ý!
Linh quỷ sửng sốt, mượn thân thể dùng một chút á?
Quỷ nhập thân? Nhưng nó vốn đã là linh quỷ thì lấy quái đâu ra thân mà nhập?
Truyện được ..dịch trực .tiếp tại iREAD.- Đừng phản kháng, cứ để ta tiến vào thân thể của ngươi là được. - Thư sinh nói rất dịu dàng, trong giọng nói lại mang theo sự uy nghiêm không cho phép người ta từ chối.
“Tui từ chối, tui không muốn để cho một người đàn ông tiến vào thân thể của mình đâu!!!!” linh quỷ của Tống Thư Hàng há miệng ra thở dốc hồng hộc, thế nhưng tiếc là nó lại chẳng thể thốt nên lời.
Sau đó thì thư sinh toàn thân như thủy tinh kia đã tiến vào cơ thể linh quỷ của Tống Thư Hàng!
Linh quỷ cảm thấy ý thức của mình lịm đi. Sau khi mất đi hết thảy cảm giác, nó không còn cảm thấy đau đớn trên lưng mình nữa, đây có lẽ là điều may mắn trong bất hạnh.
Hai giây sau, linh quỷ đứng lên từ mặt đất.
Đôi mắt nó đỏ ngầu tràn ngập sự điên cuồng và sát ý, nhưng vẻ mặt nó lại bình tĩnh cực kì. Đồng thời trên người linh quỷ huyễn hóa ra một bộ áo dài của thư sinh thời cổ.
Linh quỷ đứng yên tại chỗ chẳng hề nhúc nhích, nhưng phong thái cao thủ và uy nghiêm thì hừng hực toát ra.
Song chỉ một lát sau, vẻ mặt bình tĩnh của linh quỷ trở nên vặn vẹo.
- Đau đau đau đau… đau quá! Chết rồi, đau chết đến nơi rồi….
…..
Ở một nơi khác, sau khi siêu độ vong hồn của tất cả các linh hoàng ngũ phẩm thì giá trị công đức của Tống Thư Hàng đã lên tới một vạn bảy.
Chỉ trong một ngày, hắn đã hoàn thành được 1 phần 5 của con số 10 vạn công đức.
Song đúng lúc này thì hắn hơi khựng lại.
Bởi vì có một tin tức từ chỗ linh quỷ truyền sang.
“Sắp chết rồi, sắp teo rồi!”
Linh quỷ làm sao thế? Chẳng lẽ nó gặp phải nguy hiểm gì à?
Tống Thư Hàng lập tức chuẩn bị liên hệ với linh quỷ để hỏi cho rõ ràng chi tiết.
Đúng lúc ấy thì tin tức thứ hai đã truyền tới: “Xin bản thể hãy an ủi ta thật dịu dàng trong vòng năm phút, nói cách khác, bây giờ ta mở cộng hưởng cảm quan đây. Đau mình ên không bằng đau hội đồng, cả nhà đau mới là đau chân thật!”
Tống Thư Hàng:
- …
Bây giờ thì hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Bảo sao lúc nãy thi triển bí pháp Giám Định xong không thấy đau đớn gì, hóa ra là linh quỷ ăn đủ.
Bí pháp Giám Định kia cực kì lạ lùng. Có lúc linh quỷ giám định gì đó thì Tống Thư Hàng gánh hết vết thương, có lúc hắn giám định gì đó thì lại đến linh quỷ húp trọn đau đớn.
Nghe tới đó, Tống Thư Hàng liên hệ với linh quỷ để chuẩn bị an ủi tâm hồn bị tổn thương của nó.
Ai ngờ chính vào lúc ấy thì liên hệ giữa hắn với linh quỷ lại biến mất tiêu.
Không phải là bị cắt đứt, mà là bị một loại lực lượng cường đại nào đó cưỡng chế chặn lại.
Sau khi kí kết khế ước và hoàn thành “đồng bộ” thì liên hệ giữa tu sĩ và linh quỷ là không thể cắt đứt được. Thế nhưng dùng lực lượng cường đại thì có thể tạm thời chặn đứng liên kết giữa linh quỷ và bản thể của nó.
Trước khi liên hệ bị chặn đứng, linh quỷ đã truyền hình ảnh cuối cùng mà nó nhìn thấy cho Tống Thư Hàng thông qua cộng hưởng.
Một thư sinh toàn thân như thủy tinh đã mượn thân thể của nó.
Tống Thư Hàng:
- 0_0!
Mượn thân thể của linh quỷ mà cũng được luôn à?
Diệp sư tỷ thấy Tống Thư Hàng ngẩn ra thì hỏi:
- Thư Hàng, có chuyện gì thế?
- Linh quỷ của ta bị người ta dùng sức mạnh mượn đi rồi. - Tống Thư Hàng đáp.
- Linh quỷ bị mượn đi á? - Diệp sư tỷ cũng ngẩn ra luôn. Linh quỷ mà mượn được hay sao?
- Diệp Tư, ta muốn về Địa Cầu một chuyến. - Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ rồi nói.
Linh quỷ vô cùng quan trọng đối với hắn. Nếu không có nó thì tốc độ tu luyện của hắn sẽ chậm lại rất nhiều.
Hơn nữa linh quỷ chính là một nửa của hắn. Tuy rằng đối phương nói sẽ trả lại và còn trả thêm cả thù lao, thế nhưng Tống Thư Hàng không thể vững lòng cho nổi. Người ta mượn mất một nửa của mình đi thì làm sao mà không nóng ruột cho được?
- Được. Chúng ta về Bích Thủy Các trước, ta báo cáo cho sư phụ hoặc các chủ một câu rồi mình cùng nhau về Địa Cầu. - Diệp sư tỷ dịu dàng an ủi Tống Thư Hàng: - Đừng sốt ruột, liên hệ giữa linh quỷ và bản thể không thể bị cắt đứt. Cho dù đối phương dùng sức mạnh để mang linh quỷ đi thì chúng ta vẫn sẽ tìm được nó về thôi.
- Diệp Tư, cảm ơn cô. - Tống Thư Hàng gật nhẹ đầu rồi nói.
- Ngồi cho vững, chúng ta về Bích Thủy Các trước. - Diệp sư tỷ nói.
Linh quỷ bị mượn đi à… trong đầu Diệp sư tỷ bỗng hớ đến một việc. Hình như cô cũng đã từng trải qua việc này rồi thì phải. Thế nhưng kí ức của cô lại rất mơ hồ.
Diệp sư tỷ điều khiển pháp khí phi hành, chuẩn bị về Bích Thủy Các.
Đúng lúc này thì một chiếc tàu cao tốc lao nhanh về phía họ.
Trong tàu cao tốc, một con sư tử bạch ngọc hình như bị ai đó đạp văng ra.
- Lục Tu, đồ ngốc kia, không dịu dàng được một tí à? - Sư tử bạch ngọc Tứ Tu vừa bay vừa cắm cảu.
- Cái đồ sinh vật bốn chân ngắn cũn như ngươi mà cũng đòi ta phải dịu dàng á? - Tiếng nói của Lục Tu cô nương truyền ra từ con tàu cao tốc.
Tứ Tu:
- …
Ta là bạch ngọc sư tử đó! Chẳng lẽ ngươi muốn ta phải có bốn cái chân dài như hươu cao cổ mới được à?
Tứ Tu lăn mình rơi xuống trước mặt Tống Thư Hàng, rũ rũ người rồi nói rất chi là bình tĩnh:
- Thư Hàng tiểu hữu, lại gặp rồi.
- Tứ Tu tiền bối, mình lại gặp rồi. - Tống Thư Hàng nói. Vô Cực Ma Tông bị xử lý bởi Cửu Tu Phượng Hoàng Đao, cho nên Tứ Tu và Lục Tu ở gần đây cũng chẳng khiến hắn bất ngờ gì.
- Trước đó Lục Tu cảm ứng được phượng hoàng chi hỏa bị ai đó hấp thu nên đi qua đây xem sao, hóa ra là Thư Hàng tiểu hữu. - Tứ Tu cười hì hì rồi đưa cho Tống Thư Hàng một lá phù văn: - Đây là Truy Nhật Phi Độn phù mà Thất Tu chuẩn bị cho ngươi, ngươi cầm lấy này.