Mục lục
Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Tống Thư Hàng không biết hiện tại Hoàng Sơn Chân Quân đang ở bị trí nào, nhưng có thể khẳng định chân quân đang ở đường Bạch Kình, nói không chừng bây giờ chân quân đang theo dõi cũng nên.

Chắc hẳn một màn gật gù đắc ý ngâm thơ mới nãy của Vân Vụ đạo trưởng đã lót vào trong mắt Hoàng Sơn Chân Quân rồi.

Đạo trưởng... ngươi chết chắc rồi!

Người bắt yêu trẻ tuổi ở bên cạnh chớp mắt tứ hỏi. Chờ chút, “trộm sạch nhà Hoàng Sơn đại ngốc”? Lẽ nào Hoàng Sơn đại ngốc là chỉ Hoàng Sơn Chân Quân sao?

Trong lúc đang suy tư, Vân Vụ đạo trưởng đưa tay lấy ra một phong thư giao cho Tống Thư Hàng:

- Tiểu hữu, trong phong thư này ghi lại một ít chuyện thú vị có liên quan đến ngươi và người nhà của ngươi. Đây coi như là thù lao ta trả để tu luyện cạnh ngươi trong thời gian sắp tới.

Trong thư ghi lại chuyện có một con rối hình nhện lặng lẽ leo vào trong nhà Tống Thư Hàng, nó bị Vân Vụ đạo trưởng hủy hết chân, bây giờ đang nằm phơi thây trên đèn treo.

Chắc chắc Tống Thư Hàng sẽ rất có hứng thú với nó.

- Có liên quan đến người nhà của ta?

Tống Thư Hàng nhận lấy lá thư rồi mở ra nhìn, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về vị trí đèn treo.

Quả nhiên nơi đó có một con nhện nhỏ như cúc áo, mất hết chân, nằm im bất động ở trên đèn treo.

Tống Thư Hàng nhẹ nhàng nhảy lên, giơ tay nắm lấy con rối nhện.

Lúc này con rối nhện đang đứng ở trạng thái “tắt máy”, không hề nhúc nhích.

Tống Thư Hàng thở dài.

Sau khi trở thành tu sĩ, hắn vẫn luôn lo lắng người nhà mình sẽ bị cuốn vào vòng nguy hiểm của tu sĩ.

Cho nên hắn vẫn nghĩ chờ thực lực bản thân lớn mạnh một chút, hắn sẽ tìm một chốn bình yên rồi đưa người nhà đến đó.

Nhưng không ngờ lại có người vươn tay đến nhà hắn nhanh như vậy rồi.

Rốt cuộc chủ nhân của con rối nhện này là ai?

“Lat nữa giao vật này cho Hoàng Sơn tiền bối xem thử, nói không chừng có thể thông qua con nhện này tìm ra chủ nhân của nó.”

Tống Thư Hàng thầm nghĩ.

Trong đầu hắn có một suy đoán. Người sẽ làm ra loại chuyện thế này, lại còn biết địa chỉ gia đình hắn, tình nghi đầu tiên chính là công tử Hải của Vô Cực Ma Tông.

- Đa tạ đạo trưởng.

Tống Thư Hàng trở lại phòng khách, nói lời cảm tạ.

- Đừng khách khí, đây chỉ là thù lao mà thôi, giao dịch công bằng.

Vân Vụ đạo trưởng nhấp một ngụm trà, cười nói.

Tống Thư Hàng cất con rối nhện vào, phần thù lao này của Vân Vụ đạo trưởng thật nặng. Xét về mức độ nào đó, Vân Vụ đạo trưởng đã cứu người nhà Tống Thư Hàng một lần.

Tống Thư Hàng nhìn về phía vị Vân Vụ đạo trưởng muốn làm chuyện đại sự kia, lại nghĩ đến việc Hoàng Sơn Chân Quân đã tới thành phố Văn Châu, trong lòng có chút không đành.

Hay là âm thầm nhắc nhở đạo trưởng một chút? Ít nhất không để hắn cứ đâm đầu vào chỗ chết thế chứ.

- Đạo trưởng, ngươi và Hoàng Sơn tiền bối không thể giải hòa với nhau à?

Tống Thư Hàng nói:

- Nếu ngươi lại muốn đi trộm sạch nhà Hoàng Sơn tiền bối... Một khi lại bị Hoàng Sơn tiền bối phát hiện thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi đó.

- Ha ha ha ha.

Vân Vụ đạo trưởng cười to, hỏi ngược lại:

- Thư Hàng tiểu hữu, ngươi biết con muỗi không?

- Chuyện này thì có liên quan gì đến con muỗi chứ?

Tống Thư Hàng suýt chút nữa không tiếp được lời của Vân Vụ đạo trưởng. Những thành viên trong liên minh tìm chết giới tu sĩ đều có lối suy nghĩ như một con đường núi vòng vèo quanh co, ngay cả vua tốc độ trong initial D lái xe trên con đường này cũng bị lật luôn ấy chứ.

- Luận về con muỗi, kiểu chết oanh liệt nhất trong cuộc đời của một con muỗi chính là chết khi đậu hút máu trên mặt người ta. Bởi vì chỉ cần để cho mọi người tự tát vào mặt mình một cái tóe lửa thì cho dù con muỗi có chết cũng thấy đáng giá!

Vân Vụ đạo trưởng thở dài nói.

Tống Thư Hàng:

-...

Đừng thấy ta ít đọc truyện cười mà lừa ta! Gần đây ta vẫn luôn trao dồi vốn truyện cười của mình đấy nhé. Đây chẳng phải là truyện cười cũ rích của thời xưa ơi là xưa sao? Truyện cười của mười mấy năm trước rồi đấy!

- Ta cũng muốn như vậy.

Tong mắt Vân Vụ đạo trưởng hiện ra vẻ kiên định:

- Chỉ cần có thể in một cái tát tóe lửa lên mặt Hoàng Sơn đại ngốc, cho dù có bị phong ấn tám năm mười năm nữa cũng đáng giá!

Tống Thư Hàng:

-...

Đáng cái đầu ngài ấy!

Bó tay rồi, không thể nào khai thông tư tưởng được!

Đây không phải là vấn đề về khoảng cách thế hệ, đây hoàn toàn là do giá trị nhân sinh quan hoàn toàn khác nhau!

- Vậy nên thời gian gấp rút lắm, hay là chúng ta bắt đầu tu luyện từ bây giờ luôn nhé?Vân Vụ đạo trưởng đứng lên nói. Hắn đã đợi hơn một tháng rưỡi rồi nên bây giờ hắn phải tranh thủ từng phút từng giây để tu luyện, không thể lãng phí một chút thời gian nào hết.

Thậm chí, bây giờ hắn chỉ thiếu một chút xíu trợ lực là có thể xông phá bình cảnh, tấn thăng một tiểu cảnh giới.

- Tiền bối đừng gấp, thật ra hôm nay ta phải lên đường đi khu Giang Nam, nếu như tiền bối muốn tu luyện cùng ta... chi bằng đi theo ta đến Giang Nam luôn vậy?

Tống Thư Hàng dò hỏi.

- Không... đi bế quan với ta trước đi, nhiều nhất non nửa ngày là ta có thể đột phá một tiểu cảnh giới rồi. Ta có lòng tin dữ lắm!

Vân Vụ đạo trưởng nói.

Tống Thư Hàng còn đang ngây ngốc chưa kịp hiểu gì đã đi Vân Vụ đạo trưởng kéo đi bế quan tu luyện. Diệp Tư cũng mang theo Quả Quả, hai bé loli là Thi và Chúc đi theo bế quan cùng với Vân Vụ đạo trưởng.

Chỉ để lại người bắt yêu trẻ tuổi với vẻ mặt đầy khó hiểu ngồi trong phòng khách.

- Đợi đã... Tại sao Vân Vụ tiền bối đi tu luyện mà lại phải dẫn Thư Sơn Áp Lực Đại theo? Chẳng lẽ là pháp môn song tu đặc thù nào đó sao?

Trong lòng người bắt yêu trẻ tuổi thắc mắc.

Nếu là pháp môn song tu, vậy Diệp Tư cô nương mang ba đứa nít ranh đi theo làm gì? Chơi chung với nhau sao?

Không đúng không đúng, hay công pháp của Thư Sơn Áp Lực Đại khá đặc thù, là loại có thể tác động đến những tu sĩ khác, tăng cường tốc độ tu luyện của mọi người?

Người bắt yêu trẻ tuổi cảm thấy rất tò mò, hắn rất muốn đi theo để xem thử.

Nhưng tu luyện là chuyện rất riêng tư, hắn lại không quen vị Vân Vụ đạo trưởng kia, nếu đi theo có thể sẽ gây ra hiểu lầm. Sau khi suy nghĩ một hồi, người bắt yêu trẻ tuổi quyết định kiềm nén sự tò mò trong lòng, không đi theo tham gia náo nhiệt.

××××××××××××××××××××

Cách vách, trong nhà Vân Vụ đạo trưởng.

Lúc đạo trưởng mua cái nhà này, sau khi làm xong hết các loại thủ tục sang tên này nọ, lập tức cải tạo toàn bộ căn nhà một lần. Ở trong nhà mở ra một căn phòng thích hợp cho việc tu luyện. Bởi vì linh khí ở đường Bạch Kình khá loãng nên lúc tu luyện phải dùng rất nhiều linh thạch.

- Vân Vụ tiền bối, ngươi chuẩn bị tu luyện bao lâu?

Tống Thư Hàng dò hỏi.

Vân Vụ Đạo Nhân cười ha ha nói:

- Chừng non nửa ngày là được, nhiều nhất là sáu giờ! Nếu thuận lợi thì thời gian sẽ ngắn hơn nữa. Hơn một tháng qua, ta đã chăm chú gọt giũa để viên kim đan trong cơ thể ta trở nên sáng bóng, tiếp theo chỉ cần cho ta chút linh cảm để ta hoàn thành nét vẽ cuối cùng trong bước kim đan cấu đồ, là có thể đề thăng kim đan lên đến tiểu cảnh giới thứ hai - Tử kim đan. Đến lúc đó, Không Không Diệu Thủ của ta có thể thi triển một môn cấm pháp siêu cấp. Mục tiêu trộm sạch bảo tàng của Hoàng Sơn đại ngốc đang nằm trong tầm tay!

Sau khi tu sĩ bước vào cảnh giới ngũ phẩm, trong đan điền sẽ ngưng tụ ra một viên kim đan, nền tảng để cấu thành đại đạo. Ở thời kỳ viễn cổ, cảnh giới ngũ phẩm này được xưng là cảnh giới kim đan, được coi là ngưỡng cửa chính thức tiếp xúc với đại đạo.

Công thêm việc lúc ngưng tụ kim đan, đan thành rồi thì không hối hận được nữa. Bởi vì sau khi đan thành, trên kim đan có bao nhiêu đạo long văn thì mãi mãi vẫn giữ như vậy, vĩnh viễn không cách nào thay đổi, mà số lượng long văn trên kim đan lại quan hệ chặt chẽ đến tương lai của tu sĩ. Cho nên ở thời kỳ viễn cổ mới có câu “một viên kim đan định đại đạo” là như vậy.

Trong cảnh giới linh hoàng ngũ phẩm lại phân ba tiểu cảnh giới.

Tiểu cảnh giới thứ nhất là thực kim đan, là giai đoạn mới vừa ngưng tụ ra một viên kim đan. Sau khi bước vào thực kim đan, tu sĩ cần phải dựa theo bản tâm của mình phác họa ra đồ án trên kim đan, bước này gọi là kim đan cấu đồ. Bản tâm của mỗi một vị tu sĩ khác nhau, dù có tu luyện công pháp giống nhau thì đồ án phác họa ra cũng hoàn toàn khác nhau, sau này sức mạnh của kim đan cũng sẽ khác nhau. Cho nên cảnh giới kim đan cũng cực kỳ coi trọng tu vi của tâm cảnh.

Sau khi hoàn thành xong bước kim đan cấu đồ, ngay lúc đồ án hoàn thành, thực kim đan trong cơ thể lại được gọt giũa càng thêm sáng bóng, càng thêm ngưng thực. Màu sắc của kim đan cũng hóa thành màu vàng tía, đây chính là tiểu cảnh giới thứ hai của ngũ phẩm - Tử kim đan.

Mỗi một đường, mỗi một nét trong bước kim đan cấu đồ đều phải hết sức thận trọng, bởi vì một khi vẽ ra rồi sẽ không có cơ hội hối hận nữa. Đặc biệt là nét vẽ cuối cùng khi hoàn thành đồ án, nét vẽ này chính là nét vẽ quan trọng nhất. Rất nhiều tu sĩ bị mắc kẹt tại nét vẽ cuối cùng trong bướ kim đan cấu đồ. Không phải bọn họ không muốn vẽ, mà là do bọn họ không biết vẽ thế nào, thiếu một chút linh cảm và ngộ tính ở nét cuối...

Bây giờ Vân Vụ đạo trưởng cũng nằm ở cảnh giới này.

Nhưng hắn rất tự tin với bước kim đan cấu đồ của mình. Bây giờ chỉ chờ mượn dùng Ngộ Đạo Thạch tăng lên ngộ tính cùng linh cảm, khiến cho nét vẽ quan trọng nhất này có thể hoàn mỹ không tỳ vết!

Sau tử kim đan, tiểu cảnh giới thứ ba là lưu ly kim đan, đây cũng là cửa ải cũng như bình cảnh cuối cùng để tấn thăng chân quân lục phẩm.

Có rất nhiều trường hợp do số lượng long văn trên kim đan không đủ nên không ít linh hoàng ngũ phẩm cả đời bị vây ở cảnh giới lưu ly kim đan, không thể tiến thêm được nữa.

Cảnh giới này cách Vân Vụ đạo trưởng còn khá xa, tạm thời không nói đến.

...

Sau khi vào phòng, Tống Thư Hàng và Vân Vụ Đạo Nhân ngồi cạnh nhau.

- Giờ bắt đầu tu luyện, mời tiểu hữu sử dụng Ngộ Đạo Thạch giúp ta một tay.

Vân Vụ Đạo Nhân nói.

Tống Thư Hàng đưa tay vào túi thu nhỏ một tấc lấy ra Ngộ Đạo Thạch, tren đó còn có Thông Nương mang màu xanh pha chút đỏ đang co lại thành một đoàn, lẳng lặng đóng vai một cây hành.

Mặc dù Vân Vụ đạo trưởng rất tò mò tại sao trên Ngộ Đạo Thạch của Tống Thư Hàng đột nhiên có thêm một cây hành... Nhưng dù sao cũng là chuyện của người ta, không liên quan đến hắn. Hắn chỉ cần biết đây là Ngộ Đạo Thạch, chỉ cần biết công năng của Ngộ Đạo Thạch không yếu bớt là được rồi.

Căn phòng cách vách.

Diệp Tư mang ba đứa nhóc đến, nhưng cũng không mang ba đứa vào phòng tu luyện của Vân Vụ Đạo Nhân. Bế quan tu luyện là chuyện riêng tư, không tu sĩ nào lại muốn có người ngoài ở bên cạnh lúc mình đang bế quan cả.

Cho nên Diệp Tư đã dẫn ba đứa nhóc tới căn phòng sát vách phòng tu luyện.

Ở chỗ này, ba đứa nhóc vẫn có thể nhận được một phần hiệu quả của Ngộ Đạo Thạch, tăng ngộ tính lên, ngưng tụ càng nhiều lực lượng khí huyết, tăng cường hiệu quả tu luyện.

××××××××××××××××××××

Ba tiếng sau.

Vân Vụ Đạo Nhân chợt mở mắt ra, nhếch miệng cười.

Nhờ có Ngộ Đạo Thạch phụ trợ, hắn thuận lợi hoàn thành nét vẽ cuối cùng trong bước kim đan cấu đồ.

Lúc này, kim đan trong cơ thể hắn càng thêm sáng bóng, linh lực vận chuyển trên người càng thêm thông thuận, màu sắc của kim đan cũng đang biến dần thành màu vàng tía.

- Xong rồi!

Vân Vụ đạo trưởng vui vẻ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK