Lệ Chi Tiên Tử lắc đầu nói:
- Cho dù có vị tổ tiên nào đó của ta đã làm ra chuyện gì khiến muôn người oán hận, nhưng mà ta cũng không có mấy thứ như công pháp gia truyền mà. Giờ đã qua mấy đời rồi, khí tức của ta cũng không còn giống với tổ tiên của ta nữa. Thần binh kiếp tiên vỡ vụn, cho dù có lợi hại thế nào thì cũng đã vỡ vụn. Qua nhiều đời như vậy rồi, làm sao mà chúng nó còn cảm ứng ra được cái gì nữa chứ.
Dược Sư bổ sung:
- Trừ khi... Tổ tiên của Lệ Chi Tiên Tử bị các kiếp tiên của Thiên Đình viễn cổ nguyền rủa, hơn nữa còn là loại nguyền rủa di truyền trong huyết mạch, nối liền đời này truyền qua đời khác. Nhưng loại nguyền rủa đó biểu hiện rất rõ ràng, bản thân tu sĩ phải cảm ứng ra được mới đúng chứ.
Tống Thư Hàng xoa cằm, rơi vào trầm tư.
Vừa rồi hắn đã thử kết hợp các manh mối lại với nhau, đột nhiên trong đầu chợp lóe lên một ý nghĩ.
Mảnh vỡ kiếp binh của Thiên Đình viễn cổ, báo thù cho Bích Thủy Các, Diệp Tư cảm ứng được một cảm giác thân thiết như tình mẫu tử từ trên người Lệ Chi Tiên Tử.
Lúc liên hệ các manh mối này lại với nhau, trong đầu Tống Thư Hàng bất giác nhớ đến con linh quỷ đã “sinh” ra Diệp Tư sư tỷ.
Linh quỷ gia truyền của Diệp Tư sư tỷ có lai lịch không rõ ràng, cũng không biết thực lực thế nào, chỉ biết đây là linh quỷ truyền từ đời này qua đời khác ở nhà Diệp Tư sư tỷ. Mặc dù không ký kết khế ước linh quỷ với Diệp Tư sư tỷ, nhưng quan hệ giữa hai bên lại vô cùng thân thiết.
Lúc Bích Thủy Các bị hủy diệt, Diệp Tư sư tỷ vốn đã chết trong kiếp nạn đó rồi. Nhưng không biết linh quỷ gia truyền đã dùng thủ đoạn gì lại “mang thai” Diệp Tư sư tỷ, sau đó sinh cô ấy ra, lấy hình thức linh quỷ kết hợp với người để Diệp Tư sư tỷ sống lại.
Cuối cùng, con linh quỷ kia huyễn hóa ra đạo bào và đạo quan lặng lẽ rời khỏi Bích Thủy Các, ngay cả Sở các chủ cũng không biết tung tích của nó.
“Lẽ nào sau khi rời khỏi Bích Thủy Các, linh quỷ kia đi tìm đám người bắt yêu kia để báo thù. Nhưng sau đó, linh quỷ phát hiện đám người bắt yêu kia thuộc về Thiên Đình viễn cổ, vậy nên đối tượng báo thù của linh quỷ lại chuyển thành thiên đình?”
Tống Thư Hàng suy tư.
Sau đó không biết đã xảy ra những chuyện phức tạp gì, nhưng cuối cùng Thiên Đình viễn cổ bị phá hủy, còn linh quỷ tổ truyền của nhà Diệp Tư thì mang theo mảnh vỡ thần binh của 23 vị kiếp tiên Thiên Đình viễn cổ, trở lại tế bái Bích Thủy Các.
Nếu nghĩ thế này thì rất nhiều chuyện đã sáng tỏ rồi.
Vậy nói không chừng, Lệ Chi Tiên Tử có quan hệ gì đó với linh quỷ gia truyền của Diệp Tư sư tỷ cũng nên.
Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ là suy đoán của riêng Tống Thư Hàng mà thôi. Dù sao thì Lệ Chi Tiên Tử và linh quỷ tổ truyền của Diệp Tư sư tỷ có khác biệt rất lớn, vả lại Lệ Chi Tiên Tử cũng không phải linh quỷ.
Cho nên Thư Hàng cũng không vội vả nói ra suy đoán này.
Ít nhất phải tìm cơ hội đi Bích Thủy Các, gặp Sở các chủ tiến hành kiểm chứng rồi mới quyết định sau.
...
Lúc này, Bạch Tôn Giả suy nghĩ một chút, sau đó hắn đưa quả cầu ngọc cho Lệ Chi Tiên Tử:
- Lệ Chi đạo hữu, hay là giờ ta tặng quả cầu ngọc này cho cô nhé! Ngươi mang theo nó, nói không chừng có thể nhớ lại cái gì đó thì sao? Cũng coi như là quà tạ lỗi của ta luôn.
- Bạch tiền bối, xin cho phép ta được từ chối! Ta không cần thứ này đâu.
Lệ Chi Tiên Tử vội vàng xua tay. Ai mà biết cái thứ này có đột nhiên nổi bão, khi khổng khi không bay lên táng vào mặt cô hay không?
Hơn nữa cô cũng không bị mất trí nhớ, cần nhớ lại cái quái gì chứ.
- Lệ Chi đạo hữu đừng từ chối nhanh như vậy, đây chính là bảo vật do mảnh vỡ thần binh kiếp tiên luyện chế thành đấy. Ta có thể truyền thụ thủ pháp khống chế nó cho cô có cấm chế của ta trên đó, cô không cần lo lắng quả cầu ngọc này phản phệ đâu.
Bạch Tôn Giả giải thích.
- Bạch tiền bối, ta vẫn từ chối!
Lệ Chi Tiên Tử xua tay nói:
- Ta nhìn quả cầu này là thấy đau cả người. Cho dù có thể khống chế nó thì ta cũng không muốn nó đâu.
- Vậy thì tiếc quá.
Bạch Tôn Giả thu quả cầu ngọc vào.
Nếu Lệ Chi Tiên Tử không muốn quả cầu này, vậy hắn phải tặng cái gì để làm quà tạ lỗi đây?
Bạch Tôn Giả đột nhiên nhớ lại một chỗ rất tuyệt, hắn vỗ tay một cái, cười nói:
- Nhắc tới Thiên Đình viễn cổ, ta lại nhớ đến di tích dưới đáy biển mà lần trước ta đã mang mấy vị đạo hữu đi. Di tích đó là do trường sinh giả của Thiên Đình viễn cổ lưu lại, bên trong thú vị lắm. Hay là chờ chúng ta quay phim xong, tìm thời gian ta mang mấy người các ngươi, coi như là nhóm thành viên thứ hai đi thăm di tích kia nhé. Xem nó như là một trong những món thù lao đóng phim mà ta thưởng cho các ngươi đi.
Dứt lời, Bạch Tôn Giả nhìn về phía Lệ Chi Tiên Tử, Tống Thư Hàng, Tô thị A Thập Lục, Ngư Kiều Kiều còn có vợ chồng Dược Sư.
- Lệnh ngài nào dám không tuân chứ!
Lệ Chi Tiên Tử cười hì hì nói. Không muốn quả cầu ngọc, nhưng động phủ do trường sinh giả lưu lại thì nhất định phải đi thăm dò một chuyến. Ngay cả Bạch Tôn Giả cũng nói trong động phủ kia “thú vị cực kỳ”, vậy trong đó nhất định là có thứ tốt.
- Gần đây ta và Tử Yên rãnh rỗi lắm, khi nào lên đường thì Bạch tiền bối cứ báo cho chúng ta một tiếng là được.
Dược Sư khẽ mỉm cười nói.
Kể từ khi cùng Giang Tử Yên diễn giả thành thật, trở thành đạo lữ song tu thật thì hình tượng bản thân của Dược Sư đã thay đổi rất lớn.
Tạo hình bím tóc chổng ngược lên trời và đám trang sức nho nhỏ cài trên tóc đặc trưng hồi trước đã không còn nữa, kiểu trang điểm mắt gấu trúc kia cũng biến mất.
Ngay cả quầng thâm dưới mắt do thường xuyên thức suốt đêm luyện đan sinh ra cũng được Giang Tử Yên dùng phấn che đi.
Dược Sư tiền bối của hiện tại ăn mặc theo kiểu soái ca dịu dàng ấm áp, nhìn rất đẹp mắt, bây giờ và trước kia cứ như là hai người khác nhau vậy.
- Ta cũng thế.
Tống Thư Hàng đáp.
Trong lòng hắn đang lên kế hoạch.
Chờ chuyến đi thăm di tích dưới đáy biển kết thúc, lại tranh thủ thời gian hẹn Bạch tiền bối cùng đi thăm dò cấm địa do Lý Thiên Tố lưu lại, xem thử có cơ hội tìm được cách chữa trị hàn bệnh của Lý Âm Trúc không.
Bệnh tình của Lý Âm Trúc phải chữa trị càng sớm càng tốt.
- Vậy cứ quyết định vậy nhé.
Bạch Tôn Giả cười nói.
*********************
Sau khi thương thế của Lệ Chi Tiên Tử và Tống Thư Hàng khôi phục, các thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 lại tiếp tục thực hiện hoạt động săn giết tà ma.
Tống Thư Hàng chỉ bị thương ngoài da mà thôi, thi triển mấy vài trì dũ thuật là phục hồi ngay.
Nhưng Lệ Chi Tiên Tử lại bị chút nội thương, nhưng sau khi dùng đan dược thì thương thế không có gì đáng ngại nữa. Vả lại cô cũng không cần liều mạng với tà ma thế giới Cửu U, cô chỉ cần mang theo máy quay, quay mấy cảnh Bạch Tôn Giả “giết vào giết ra bảy lần, giết vào giết ra mười lần” là được rồi.
...
Trong quá trình săn giết tà ma tứ phẩm, Tống Thư Hàng không cách nào tập trung được.
Trong đầu hắn cứ luôn nghĩ về mối quan hệ giữa Thiên Đình viễn cổ, người bắt yêu, Bích Thủy Các, linh quỷ thần bí, Lệ Chi Tiên Tử.
Lúc này, Tô thị A Thập Lục đột nhiên kêu lên:
- Thư Hàng, cẩn thận!
Cách đó không xa có một con tà ma chuộc hamster nhỏ, lấy tốc độ nhanh như tia chớp chạy đến trước mặt Tống Thư Hàng. Con tà ma chuột hamster nhỏ này hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi lưới lọc của Nho gia, thực lực của nó không hề bị suy yếu.
Hơn nữa, thực lực của nó hẳn là nằm ở trình độ tứ phẩm đỉnh phong.
Đây là một kẻ địch không thể xem thường!