Tống Thư Hàng âm thầm lau mồ hôi. Hình như con gái của Joseph Joe Mobosan là sinh viên của đại học Giang Nam thì phải? Nếu cô ấy mà cũng xem cái video này thì sẽ có phản ứng gì đây?
Phản ứng đầu tiên chắc chắn là làm gỏi đứa khốn phát video Gia Cát Nguyệt!
Phản ứng thứ hai khẳng định là làm gỏi tới thằng cao thủ vô danh dạy bố cô học “võ công Hoa Hạ”.
May mà lúc trước khi dạy võ công cho Joseph hắn không khai tên tuổi thật ra, nếu không con gái ổng chẳng phải sẽ tìm tới liều mạng với mình hay sao?
Buổi chiều, Tống Thư Hàng ngoan ngoãn đi học, gần đây hắn đã trốn tiết nhiều đến mức tự thấy ngại ngùng rồi.
Thổ Ba sáp lại, nhỏ giọng hỏi:
- Thư Hàng, mấy hôm nay mày làm cái gì thần bí mà không về kí túc xá thế?
Em gái Lục Phi cũng dùng ánh mắt hiếu kì nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng, lúc hắn vừa vào đến lớp thì cô em này đã đến gần hưởng ké khí mát ngay.
- Chẳng phải trước đó không lâu có một người bạn đến tìm tao à? Tao thu xếp nhà ở cho người ta, mấy hôm nay hay qua bên đó giúp ổng một chút ấy mà. - Tống Thư Hàng cười nói. Hắn nói thật đấy chứ, chẳng qua “người bạn” này hơi bị siêu phàm thôi.
Cao Mỗ Mỗ đẩy kính mắt nói:
- Thư Hàng, hai ngày tới mày đừng nghỉ nữa, mai với ngày kia toàn ôn trọng điểm để thi học kì thôi đấy. Mồng 3, 4, 5 thi, mồng 6 mồng 7 nghỉ, thi không đạt phải thi lại thì phiền.
Thi cuối kì á? Bỏ mẹ, suýt thì quên.
Tống Thư Hàng ra sức day thái dương. Từ sau khi tiếp xúc với các tu sĩ trong Nhóm Cửu Châu Số 1, nhân sinh quan của hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất. Luyện chế thối thể dịch, việc của đàn chủ, vụ Tiên Nông Tông, vụ Nguyệt Đao Tông rồi tiếp đón Bạch Chân Quân xuất quan nối tiếp nhau. Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, hắn đã trải qua những chuyện phấn khích mà cả đời người chưa chắc đã được gặp một lần, chuyện khác không nói, riêng đầu hắn đã vỡ mấy lần rồi đây.
Nghĩ lại một chút, cứ thấy những việc ấy như là nằm mơ vậy.
Rồi thì… suýt nữa hắn đã quên việc chính của mình vẫn là sinh viên. Một học kì nữa sắp trôi qua, nghỉ hè đang dần đến, thế nhưng trước khi nghênh đón kì nghỉ hè tươi đẹp, hắn còn phải đối mặt với kì thi cuối học kì!
Sắp tới phải ôn tập cho hẳn hoi mới được!
- Có chắc thi qua không? - Thổ Ba sáp lại hỏi.
- Yên tâm đi, thi cuối kì không làm khó được tao đâu. - Tống Thư Hàng tự tin đáp.
Lý Dương Đức cười hì hì:
- Năm ngoái Thổ Ba cũng nói thế, sau đó nó phải thi lại, tao dạy bù cho nó đây này.
- Cuộc sống gian nan thế, mày nhắc đến làm chi hả Dương Đức? - Thổ Ba ra sức thụi Dương Đức một đấm.
Cao Mỗ Mỗ quay sang hỏi:
- Thế nào? Nghỉ hè chúng mày có dự định gì chưa?
Thổ Ba nói:
- Còn thế nào nữa? Lại về xưởng sửa chữa máy móc của bố tao lăn lộn thôi, năm nay có nhiều loại máy móc mới lắm, đủ tao mày mò cho hết cái hè.
Nói chứ Tống Thư Hàng vừa đến thì cái nóng xung quanh đã trở thành mát mẻ ngay, đúng là lạ thật.
Lý Dương Đức nói:
- Tao phải đi một buổi họp báo, phần mềm mới tao hợp tác chế tạo cùng người khác đã sắp thành công rồi, một hai tháng tới phải quay cuồng với nó thôi.
Cao Mỗ Mỗ làm bộ mặt khổ qua:
- Tao nói chứ hai đứa mày không hiểu thế nào là hưởng thụ nhân sinh à? Trừ máy móc với phần mềm ra, thời gian nghỉ hè tươi đẹp thế chẳng phải là để tìm một chỗ đi chơi cho sướng hay sao? Bờ biển, cao nguyên, núi tuyết, biển sâu, đảo nhỏ! Đời người mấy tí, chẳng phải tuổi trẻ nên dành để đi chơi mới đúng à?
Lý Dương Đức dùng ánh mắt kì quái nhìn Cao Mỗ Mỗ:
- Cái việc lãng phí thời gian cuộc đời như đi chơi thì có nghĩa lý gì?
- Mày hết cứu rồi, vô vàn ý nghĩa! - Cao Mỗ Mỗ cảm thán.
Thổ Ba nghiêng đầu sang:
- Ờ, mày bao hả?
- Không phải tao bao, mà là thằng cha Gia Cát Trung Dương bao. - Cao Mỗ Mỗ cười phớ lớ, sau đó nháy mắt với Tống Thư Hàng, dẩu miệng trỏ về Lục Phi.
Tống Thư Hàng nhất thời hiểu ra, hóa ra Gia Cát Trung Dương đã tìm thấy chỗ du lịch, bây giờ muốn hẹn chị của Lục Phi đi chơi chứ gì?
- Có địa chỉ rồi à? Cần tao giúp gì hả?- Tống Thư Hàng hỏi.
- Đi vào sâu trong Đông Hải có một hòn đảo nhân tạo mới xây xong, nghe nói ok lắm. Chơi chán rồi cạnh đó còn có vài nước để lựa chọn, đi đâu cũng được. Còn cụ thể để thi xong rồi bàn. - Cao Mỗ Mỗ cười sang sảng.
- Ừ, cần gì thì bảo tao. - Tống Thư Hàng nói.
Trong tiết học buổi chiều, mọi người đều chăm chỉ ghi lại tất cả những lưu ý trọng tâm mà thầy cô giảng, những nội dung này căn bản đều là bài trong phạm vi đề cương.
Tống Thư Hàng chống cằm, phân thần hai mục đích.
Hắn vừa âm thầm vận chuyển "Chân ngã minh tưởng kinh" để tinh lọc và tăng cường tinh thần lực, vừa thoải mái ghi nhớ những gì thầy giảng vào đầu.
Lục Phi lặng lẽ liếc mắt nhìn Tống Thư Hàng, vốn cô tưởng rằng hắn đang nghiêm túc nghe giảng, song nhìn kĩ thì dường như hắn đang thất thần. Cô nàng nhất thời dở khóc dở cười.
Sau giờ tan học.
Ba bạn cùng phòng thu thập đồ đạc, Tống Thư Hàng đứng lên lười biếng duỗi eo.
- Bạn Tống Thư Hàng, có cần mượn vở của tôi về không? - Lục Phi hỏi.
- À không cần đâu, tôi nhớ hết rồi. - Tống Thư Hàng cười đáp.
Truyện đượ--c- dịch tại iREA-D.vn- Được rồi, nếu muốn dùng thì nói với tôi nhé. - Lục Phi săn sóc lấy vở về, nghĩ ngợi một hồi, cô nàng nắm tay Tống Thư Hàng đi về phía kí túc xá.
Cao Mỗ Mỗ đi đằng sau đẩy kính mắt:
- Chúng nó dính rồi đó à?
- Tao nhớ là từ lần thập hương ngư đầu đợt trước, thằng ranh Tống Thư Hàng này đúng là trong ngoài bất nhất. Mồm leo lẻo bảo không muốn mà tay thì cứ nắm rịt thế kia kìa. - Thổ Ba nhỏ giọng.
Tống Thư Hàng thở dài u ám, giữ nguyên im lặng, rất là lí trí.
Sau khi tạm biệt các bạn cùng phòng, Tống Thư Hàng về nhà của Dược Sư.
Đậu Đậu không có nhà, chắc là nó đã đuổi theo ông anh mặt mũi thanh tú mà lưng hùm vai gấu kia rồi. Rốt cuộc đối phương là tu sĩ hay người thường, sẽ nhanh chóng biết được thôi.
Bạch tiền bối ngồi trước máy tính, ngón tay lướt bàn phím như bay.
- Tiền bối, đang xem gì thế? - Tống Thư Hàng thuận miệng hỏi.
- Đủ thứ, phim, tiểu thuyết, các tác phẩm nổi tiếng, lịch sử Hoa Hạ, lịch sử thế giới vân vân. Ta bế quan hơn 100 năm, phải nhanh chóng làm quen thường thức ở thế giới này mới được. Không thể không nói sau khi có máy tính và internet thì việc tìm hiểu các kiến thức này đơn giản hơn nhiều. - Bạch Tôn Giả mỉm cười nói. Bởi vì hắn thường xuyên bế quan nên phải nói là đã lành nghề trong việc bổ sung thường thức về thế giới này rồi.
- Ngài thấy thế giới hiện tại thế nào? So với một trăm năm trước ấy? - Tống Thư Hàng cười hỏi.
- Ừm, khoa học kĩ thuật tiến bộ rất nhanh nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn. Rồi thì… tiểu thuyết, văn học và các sáng tác khác thú vị hơn 150 năm trước nhiều. Thời đại này cách tư duy và tư tưởng cải cách của mọi người đúng là tăng nhanh thật. - Bạch Tôn Giả gật gù nói.
Vì thời cổ chỉ có tiểu thuyết và diễn nghĩa, cho nên so với TV và phim ảnh thì Bạch Tiền Bối ưa thích các loại tiểu thuyết viết dưới dạng văn tự này hơn.
- Ha ha. - Tống Thư Hàng gật đàu cười nói. Tiểu thuyết mạng ngày càng thông dụng, trí tưởng tượng của đám tác giả cũng ngày một bay cao, bay vèo một cái chẳng biết tới tận phương nào.
- Có điều, có một vài thứ khiến ta khá quan tâm. - Bạch Tôn Giả mỉm cười, hai mắt híp lại thành một cái khe hẹp.
- Ví dụ?
- Thái giám này, đầu voi đuôi chuột này. - Bạch Tôn Giả cười phá lên.
- …
- Thôi, không nói cái này nữa, Thư Hàng tiểu hữu, ngươi qua đây chút.- Bạch Tôn Giả khép máy tính lại, vẫy tay với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nghi hoặc đi tới bên cạnh hắn.
Bạch Tôn Giả vươn ngón tay thon dài, móc Phong Hồn Băng Châu mà Tống Thư Hàng đeo trên cổ ra ngoài:
- Linh quỷ trên trung phẩm, phẩm chất không tồi, không khế ước à?
- Ta đang đợi tiền bối chỉ điểm cách khế ước linh quỷ đây. - Tống Thư Hàng đáp: - Lúc có được linh quỷ, ta còn đang hoài nghi không biết tu sĩ có thật hay không. Sau này may mắn có được tài liệu của Ngũ Hành Khế Linh Đàn thì lại chưa hoàn thành Cơ Bản. Cuối cùng khi ta đã mở tâm khiếu Cơ Bản xong thì Dược Sư tiền bối lại có việc phải đi nơi khác. Cho nên chưa có ai chỉ cách cho ta làm thế nào để khế ước linh quỷ cả.
- Thế thì đúng lúc, để ta dạy ngươi đi. Ngươi đã chiếu cố ta nhiều rồi. - Bạch Tôn Giả cười nói: - Giờ tí đêm nay khi âm khí nặng nhất, ta sẽ giúp ngươi bày trận pháp Ngũ Hành Khế Linh Đàn. Trước đó ta sẽ giảng giải cho ngươi một chút về nguyên lý của Ngũ Hành Khế Linh Đàn, rồi dạy ngươi phải làm thế nào, trong quá trình khế ước lại phải ứng phó ra sao với linh quỷ phản phệ.
- Tốt quá. - Tống Thư Hàng vui vẻ nói, đoạn cầm lấy Phong Hồn Băng Châu trên ngực mình.
Rốt cuộc cũng tới lúc khế ước linh quỷ rồi!
- Nhưng mà tiền bối à, trong tay ta chỉ có hai phần tài liệu cho trận pháp khế ước linh quỷ thôi. - Tống Thư Hàng nói.
- Hai phần? Ừ, nếu thuận lợi thì chắc là đủ. Không sao đâu, đều là mấy thứ dễ kiếm ấy mà. Nếu ngươi thất bại cả hai lần thì ta nhân cơ hội đưa ngươi đi dạo vòng quanh thế giới, thu thập lại tài liệu của trận pháp Ngũ Hành Khế Linh Đàn là được. - Bạch Tôn Giả cười sảng khoái.
Có lời này của Bạch tiền bối, Tống Thư Hàng vững tâm hơn nhiều.
Vững lòng hơn thì niềm tin cũng lớn hơn!
Chỉ trong thoáng chốc, cơ hội thành công đã tăng lên nhiều.
Giờ Tý dần đến, cũng là khoảng thời gian từ 11h đêm đến 1h sáng mỗi ngày.
Tống Thư Hàng mở to mắt, kết thúc một vòng vận chuyển "Chân ngã minh tưởng kinh". Trạng thái của hắn đã được điều chỉnh đến tốt nhất, cả người sung mãn khí huyết, tinh thần hăng hái tràn đầy.
Bạch Tôn Giả lấy chiếc áo vải khắc trận pháp, vươn ngón tay sửa chữa mấy chỗ khiến cho trận pháp càng thêm hoàn mỹ.
Sau đó, hắn đặt ngũ hành thạch vào năm góc trận pháp, đặt lôi kích mộc vào trung tâm, cùng với rất nhiều tài liệu đại diện cho thuộc tính ngũ hành cũng được sắp xếp theo thứ tự.
- Mang Phong Hồn Băng Châu ra đây, đặt lên lôi kích mộc. Sau đó đọc chú văn kích hoạt trận pháp theo hướng dẫn của ta. - Bạch Tôn Giả cầm Quỷ Long Tiên trong tay, nhắc nhở.
Tống Thư Hàng cẩn thận đặt Phong Hồn Băng Châu lên lôi kích mộc.
Miệng lẩm bẩm niệm chú văn.
Bạch Tôn Giả nắm bắt thời cơ, mở quỷ long tiên ra tưới lên tấm áo vải vẽ trận pháp,
Ngay sau đó, một cụm khói trắng bay ra khỏi băng châu, hóa thành linh quỷ từng ngưng tụ “kim sắc tiểu thuẫn” lúc trước!