- Đây là thứ gì vậy?
Diệp Tư tò mò hỏi.
- À, đây là thứ do hỏa hệ linh mạch bị ô nhiễm biến dị thành, cũng được xem như là một thể biến dị của linh mạch. Thứ này có rất nhiều tên gọi như linh mạch cuồng bạo, linh mạch hủy diệt, linh mạch tai ương, sát thủ tu sĩ,.. mấy cái tên này đều là chỉ nó đấy.
Bạch Tôn Giả vừa nói vừa cẩn thận thiết lập mấy tầng phong ấn cho thứ này, sau đó thu nó vào trong một cái bình to.
- Linh mạch sát thủ tu sĩ? Ta nhớ ra rồi, chính là loại linh mạch thể biến dị bị hấp dẫn bởi thể chất của tu sĩ, sau đó chủ động chạy đến gần tu sĩ rồi đột nhiên nổ tung lên đó sao?
Diệp Tư nhớ lại nội dung trong một quyển sách cổ mà cô đã từng xem qua.
Nghe nói trong tu chân giới có một loại linh mạch biến dị, không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi có lượng lớn tu sĩ tụ tập. Năng lực ẩn nấp của nó mạnh chẳng kém gì đao cổ vô hình, tu sĩ bình thường khó mà cảm ứng được chúng nó.
Sau khi đến mai phục bên cạnh các tu sĩ, nó giống như một quả bom nổ chậm, ngày nào đó đột nhiên tâm tình của nó không tốt thì... ầm~~, nổ tung ngay.
Có rất nhiều loại nguyên nhân khiến tâm tình của nó không tốt. Có thể là do các tu sĩ lớn tiếng trong lúc huấn luyện, có thể là do hôm nay các tu sĩ quá lười biếng không ra tập thể dục buổi sáng, có thể là do tu sĩ nào đó thất tình uống nhiều rượu, thậm chí có thể là do tu sĩ nào đó vô tình khạc nhổ đàm vào nơi nó ẩn nấp.
Tóm lại, đủ loại chuyện trên trời dưới đất đều có thể trở thành nguyên nhân khiến nó nổ tung. Khi tiếng ầm~ kia qua đi, trong những tu sĩ ở chỗ đó, người nào thực lực còn yếu hay chạy trốn chậm thì đều về chầu ông bà hết.
Hiện nay rất nhiều đại môn phái đều thiết lập kết giới phòng ngự toàn diện, ngay cả dưới lòng đất cũng vô cùng kiên cố, một phần cũng là vì để đề phòng loại linh mạch tai ương này.
- Đúng rồi, chính là thứ này đấy. Bởi vì nguyên nhân ô nhiễm của chúng nó khác nhau nên xúc tác gây nổ cũng khác nhau, nói chung thứ này thất thường lắm.
Bạch Tôn Giả lại nói:
- Xúc tác của linh mạch tai ương trong tay chúng ta hẳn là đao ý, kiếm ý. Khi đao ý và kiếm ý của tu sĩ xuất hiện cùng lúc, nó sẽ bị hấp dẫn tới. Sau đó chỉ cần thời cơ vừa đến, nó sẽ đột nhiên nổ tung.
Ba con hải yêu nghe đến chỗ này, mồ hôi tuôn như mưa. Chúng nó không hề hay biết dưới chân mình lại ẩn nấp một thứ nguy hiểm như vậy. Nhưng mà cả ba chúng nó và Vương Bình đều không nắm giữ đao ý hay kiếm ý, tại sao vật này lại mai phục dưới chân chúng nó chứ?
- Uy lực tự bạo của nó mạnh cỡ nào?
Tống Thư Hàng cũng bu lại, tò mò hỏi.
- Thể tích của đoàn linh mạch tai ương này không lớn lắm, lực tàn phá sinh ra khi nổ hẳn ở trong phạm vi một ngàn thước. Còn về lực sát thương của nó, theo như ta tính thì uy lực khi hạch tâm nổ sẽ không yếu hơn một kích toàn lực của tu sĩ ngũ phẩm. Nếu tu sĩ tứ phẩm đứng ngay trung tâm vụ nổ thì hầu như chết chắc.
Bạch Tôn Giả đóng bình lại sau đó bố trí thêm mấy phong ấn lên trên bình, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
- Thứ này trên trái đất có nhiều không?
Tống Thư Hàng nuốt nước miếng hỏi.
Tu sĩ vốn đã bị thiên kiếp chèn ép, mỗi khi tấn thăng một cảnh giới sẽ bị thiên kiếp lấn áp một phen. Vậy mà dưới lòng đất lại còn ẩn nấp loại sát thủ tu sĩ thế này, các tu sĩ biết sống sao đây?
- Yên tâm đi, số lượng linh mạch tai ương rất ít. Tỷ lệ ngươi gặp được nó đoán chừng cũng ngang với tỷ lệ người khi bình thường sử dụng bồn cầu giật nước thì bồn cầu đột nhiên nổ tung ấy.
Bạch Tôn Giả đáp.
- Gì? Bồn cầu nổ tung á?
Tống Thư Hàng đần mặt nhìn Bạch Tôn Giả.
- Ô? Tin này được đăng cách đây không lâu, ngươi không biết à?
Bạch Tôn Giả nói:
- Chưa xem thì kệ đi, tóm lại tỷ lệ ngươi gặp nó rất nhỏ, bây giờ thứ này cũng không dễ tìm.
Tống Thư Hàng:
- Nhưng hôm nay ta gặp được rồi này.
- Có lý, điều này chứng tỏ rằng ngươi cũng may mắn đấy.
Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng:
-...
Nếu như không có Bạch tiền bối ngài ở đây, sợ rằng ta đây không phải gặp may, mà là gặp tai ương mới đúng.
Hơn nữa, tỷ lệ đụng phải linh mạch tai ương thấp như vậy mà hắn cũng gặp được... Có khi nào ngày mai hắn đi vệ sinh, bồn cầu bỗng dưng nổ tung không?
Huấn luyện viên, bây giờ ta học ích cốc thuật còn kịp không vậy?
Sau khi phong ấn kỹ linh mạch tai ương, Bạch tiền bối ném nó cho Tống Thư Hàng:
- Thứ này coi như là do ngươi phát hiện ra, giao cho ngươi đấy.
Tống Thư Hàng luống cuống tay chân đón lấy cái bình. Bạch tiền bối phải cẩn thận chút chứ, thứ này là một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, lỡ may rớt bể làm nổ tung thì sao?
- Bạch tiền bối, hay là ngươi xử lý nó đi, dù gì nó cũng là do ngươi moi ra phong ấn lại mà.
Tống Thư Hàng lại đưa cái bình cho Bạch Tôn Giả.
- Ngươi cứ giữ đi, thứ này có thể đổi được một bộ trận pháp độ kiếp tam tấn tứ phẩm rất tốt đấy. Ngươi sắp phải độ thiên kiếp rồi, tranh thủ làm xong công tác chuẩn bị trước khi độ kiếp đi. Nếu không, lỡ may một ngày nào đó thiên kiếp đột nhiên bổ xuống, ngươi không chuẩn bị gì hết là chết chắc đó.
Bạch Tôn Giả cười nói.
- Bạch tiền bối, vậy phải mang thứ này đến đâu để đổi trận pháp độ kiếp?
Tống Thư Hàng hỏi.
- À, để ta gọi điện hỏi thử.
Bạch Tôn Giả lấy điện thoại ra, bấm một dãy số nào đó.
Chuông reo đến tiếng thứ năm thì có người bắt máy.
- Alo, Bạch đạo hữu đấy à, tìm ta có chuyện gì không?
Bên kia truyền tới một giọng nam hùng hồn, giọng cực vang.
- Tìm ngươi làm một vụ giao dịch, ta có một vị tiểu đạo hữu muốn đặt ngươi chế tác một bộ trận pháp độ kiếp tam tấn tứ riêng cho hắn.
Bạch Tôn Giả đáp.
- Ồ? Nghe có vẻ lại là một vị đạo hữu tuổi trẻ tài cao đây. Nể mặt Bạch đạo hữu, ta giảm giá cho hắn 20%, bảo đảm có thể chế tạo ra một bộ trận pháp độ kiếp tốt nhất cho riêng hắn.
Nam tử kia cười nói.
- Cảm ơn Bỉ Ngạn đạo hữu, nhưng vụ giao dịch này không trả bằng linh thạch.
Bạch Tôn Giả nói tiếp.
- Không trả bằng linh thạch? Chờ chút, chẳng lẽ trong tay vị tiểu đạo hữu có hàng tốt ư?
Nam tử cười lớn.
- Ừ, là một linh mạch tai ương, mặc dù kích thước hơi nhỏ nhưng chắc là đủ để đổi một bộ đại trận độ kiếp tam tấn tứ nhỉ?
Bạch Tôn Giả trả lời.
- Đương nhiên là đủ rồi, gần đây khó tìm thấy thứ này lắm. Bây giờ vị tiểu đạo hữu kia đang ở đâu?
Nam tử kia hỏi.
- Ở khu Giang Nam, ngươi cứ đến đại học Giang Nam tìm hắn là được. Đạo hiệu của hắn là Bá Đao Tống Nhất, nhưng lúc ngươi tìm hắn thì dùng tên thường gọi của hắn sẽ dễ hơn, hắn là Tống Thư Hàng tiểu hữu.
Bạch Tôn Giả bổ sung thêm:
- Ta cũng ở đó, nếu ngươi không tìm được hắn thì có thể tới tìm ta.
- Khu Giang Nam à? Để ta xem thử, ok, không thành vấn đề. Vào thứ hai, người của ta sẽ đến khu Giang Nam tìm Bá Đao đạo hữu.
Giọng của nam tử vang vọng qua điện thoại.
- Được, quyết định vậy đi.
Bạch Tôn Giả đáp.
...
Sau khi nói chuyện với nam tử kia xong, Bạch Tôn Giả lại đưa số điện thoại của đối phương cho Tống Thư Hàng để hắn lưu lại, phòng khi cần đến.
- Bạch tiền bối, đạo hiệu của vị tiền bối này là gì?
Tống Thư Hàng lưu số vào điện thoại rồi hỏi.
- Nhớ không lầm thì đạo hiệu của hắn hẳn là Bỉ Ngạn Ma Quân. Trước kia hắn là đệ tử của ma tông, nhưng bởi vì sở thích của hắn khác với người ta, lực sát thương rất lớn. Sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn bị đuổi ra khỏi môn phái, bây giờ miễn cưỡng coi như là tán tu.
Bạch Tôn Giả trả lời.
- Sở thích của hắn là gì?
Tống Thư Hàng hiếu kỳ hỏi.
- Hắn thích nghiên cứu các loại đồ vật có tính nổ, ví dụ như linh mạch tai ương chẳng hạn. Cách đây không lâu ta có liên lạc với hắn, nghe nói hắn còn đang nghiên cứu loại bom nguyên tử mới nhất của nhân loại, hình như cũng thu được kết quả khả quan lắm.
Bạch Tôn Giả nói:
- Yên tâm đi, mặc dù hắn là người của ma môn, nhưng cũng không phải là hạng người tàn nhẫn thích giết chóc. Hơn nữa, hắn còn là chuyên gia về phương diện độ kiếp trong tu chân giới. Đặc biệt là thiên kiếp tam phẩm tấn thăng tứ phẩm, hắn nghiên cứu rất sâu về mặt này. Nếu hắn ra tay chế tạo cho riêng ngươi một bộ trận pháp độ kiếp, vậy thì tỷ lệ thành công khi độ kiếp tăng lên không ít đâu.
Có hứng thú với những vật có tính gây nổ, lại còn nghiên cứu chuyên sâu về thiên kiếp.
Đến lúc đó, có nên thảo luận với Bỉ Ngạn Ma Quân về khả năng thiên kiếp sẽ hiện đại hóa, biến thành rừng súng mưa đạn không nhỉ?
Dù gì Bỉ Ngạn Ma Quân cũng là một người nghiên cứu chuyên sâu về vũ khí hiện đại và vật có tính gây nổ, nói không chừng sẽ cảm thấy hứng thú với chủ đề này cũng nên?
- Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.
Bạch Tôn Giả duỗi người.
- Tiếp tục lái chiếc limousine này về sao?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Không, xe này cứ thu lại trước, giờ chúng ta dùng đường ngầm không gian đi đến Sở gia.
Bạch Tôn Giả lại nói:
- Đới tới ngày khai giảng vào thứ hai, ta dùng chiếc xe này đưa đón ngươi đi học.
Dùng chiếc xe này đưa ta đi học?
Bạch tiền bối, xin đừng làm vậy mà, như vậy chói mắt lắm.
...
Tộc địa Sở gia.
Chỉ trong nháy mắt, Bạch Tôn Giả đã mang theo Tống Thư Hàng xuất hiện trên không trung.
Trong tộc địa của Sở gia rất yên tĩnh.
Đám người tập kích Sở gia lúc trước đều bị Bạch tiền bối two hạ gục, sau đó bị giao cho các đệ tử của Sở gia xử lý. Sở gia muốn chém muốn giết gì thì tùy, Tống Thư Hàng không định can thiệp vào.
Lúc Tống Thư Hàng xuất hiện cũng không làm kinh động đến các đệ tử của Sở gia, hắn mang lão tổ Sở gia ra khỏi thế giới hạch tâm, lặng lẽ đưa vào nơi trong yếu trong Sở gia.
- Bạch tiền bối, đi thôi.
Tống Thư Hàng nói.
- Không chào hỏi đệ tử Sở gia à?
Bạch Tôn Giả hỏi.
- Không cần, ta phải noi theo tấm gương Lôi Phong, làm chuyện tốt không để lại tên tuổi, trở về ghi vào trong nhật ký là được rồi.
Tống Thư Hàng bình tĩnh trả lời.
Bạch Tôn Giả:
-...
Thương thế của lão tổ Sở gia không còn gì đáng ngại nữa, sau khi thu xếp ổn thỏa cho lão tổ Sở gia, Bạch Tôn Giả lại dùng lực lượng không gian mang Tống Thư Hàng trở lại khu Giang Nam.
Sau khi trở lại phòng mình, Tống Thư Hàng tắm rửa rồi leo lên giường ngủ một giấc ngon lành.
Chuyến đi thăm dò cấm địa lần này mệt chết rồi.
Giờ hắn phải ngủ đủ mười tiếng, dù là ai cũng đừng hòng đánh thức hắn dậy.
××××××××××××××××××××
Sáng sớm hôm sau.
Lúc các đệ tử Sở gia tỉnh dậy, bọn họ phát hiện lão tổ nhà mình lại trở về một cách thần kỳ.
Hiện tại lão tổ vẫn đang trong trạng thái hôn mê, nhưng tổng thể đã không có vấn đề gì nữa, thương thế cũng được chữa trị kịp thời, đoán chừng ngủ thêm chút thời gian nữa sẽ tỉnh lại.
Cả Sở gia rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều vui mừng phấn khởi.
...
Cả Sở gia vui mừng hân hoan, vì vậy tin tức Sở gia lão tổ đã trở về từ trong cấm địa rất nhanh bị một số tu sĩ tà đạo cố ý lấy được.
Những tu sĩ tà đạo này là đồng đảng của đám người tập kích Sở gia. Bọn chúng vẫn luôn mai phục ở chỗ tối, giám thị nhất cử nhất động của Sở gia.
Nhưng lần trước, đám đồng bạn xông vào Sở gia đã bị một vị cường giả thần bí miểu sát trong một chiêu. Nhóm tu sĩ tà đạo ẩn nấp bị giật mình, không dám lộ mặt nữa, sợ bị vị cường giả thần bí kia tiện tay giết chết.
Nhưng hôm nay bọn chúng nghe được tin tức Sở gia lão tổ còn sống trở về từ cấm địa, trong lòng lại rục rịch.
Từ trong cấm địa trở về, chắc hắn Sở gia lão tổ có thu hoạch không nhỏ?
Lúc ấy có rất nhiều tu sĩ xông vào cấm địa cùng Sở gia lão tổ, nhưng ngoại trừ Sở gia lão tổ, những người khác đều không tin tức gì cả.
“Trạng thái của Sở gia lão tổ thế nào? Có lấy được tin tức cụ thể không?”
“Lão già ấy còn đang hôn mê, hẳn là bị thương khi ở trong cấm địa, tình báo tuyệt đối đáng tin.”
“Còn những đồng bạn của chúng ta bị Sở gia bắt được lúc trước thì sao?”
“Không biết, vẫn đang tiếp tục điều tra tin tức về nhóm đồng bạn tiến vào Sở gia lúc trước, mong là bọn họ còn sống.”
“Vậy cao thủ thần bí kia còn ở Sở gia không?”
“Chưa xác định được, nghe nói có thể chính cao thủ kia là người đưa Sở gia lão tổ trở về.”
“Vậy cứ đợi, nếu cao thủ kia đã rời đi, chúng ta sẽ hành động!”
Đám tu sĩ tà đạo âm thầm trao đổi với nhau.
Lúc này, bọn chúng hận không thể xông vào Sở gia bắt trói Sở gia lão tổ mang đi lần nữa, đoạt lấy thu hoạch mà đối phương lấy được từ trong cấm địa.
Nhưng bọn chúng lại sợ vị cao thủ vừa ra tay đã hạ gục toàn bộ người tập kích.
Có điều bảo vật động lòng người.
Bọn họ định âm thầm quan sát thêm một đoạn thời gian, một khi xác định vị cao thủ kia đã rời đi, bọn họ sẽ tổ chức xông vào Sở gia một lần nữa. Sau khi đoạt lấy bảo vật của Sở gia lão tổ, bọn họ sẽ lập tức phân tán ra chạy thoát thân!
Bọn họ không tin cao thủ thần bí kia sẽ vì Sở gia mà đuổi giết bọn họ khắp thế giới.
...
Trong khi các tu sĩ tà phái đang lên kế hoạch ra tay với Sở gia lần nữa, lúc này trên Linh Điệp Đảo.
Vũ Nhu Tử chân đạp phi kiếm, thuần thục phi hành trên không trung.
Phương pháp của Tam Lãng tiền bối quả nhiên tuyệt diệu. Cô nghĩ biện pháp từ trên cao nhảy xuống, khi rơi xuống đến 2/3, quả nhiên tiềm năng bùng nổ. Sau đó cô thuận lợi nắm giữ bí quyết ngự kiếm phi hành.
- Cha ơi, con thành công rồi!
Vũ Nhu Tử Vui vẻ nói.
Linh Điệp Tôn Giả giật khóe miệng cố nặn ra một nụ cười.
- Vậy giờ cha cũng phải hoàn thành lời hứa của mình đi, chúng ta cùng nhau đi Sở gia nhìn xem.
Vũ Nhu Tử cười ngọt ngào nói.
Cũng không biết Sở gia bây giờ thế nào rồi?
Bạn tốt Sở Xuân Huỳnh của cô có khỏe không?
- Không thành vấn đề, chuyện ta đã hứa với con thì đương nhiên ta sẽ không nuốt lời.
Linh Điệp Tôn Giả đưa tay rạch một cái, một đạo kiếm quang lóe lên đáp xuống bên cạnh hắn. Theo như tin tình báo mới nhất mà hắn nhận được, Tống Thư Hàng tiểu hữu và Bạch Tôn Giả đã kết thúc chuyến thám hiểm cấm địa, cũng mang lão tổ Sở gia trở lại.
Nhưng mấy tên không có mắt bên ngoài Sở gia lại đang rục rịch.
Vừa hay... bây giờ Vũ Nhu Tử đã tấn thăng cảnh giới tứ phẩm, để Vũ Nhu Tử ra tay giải quyết đám người không có mắt người kia để luyện tay cũng được, thuận tiện cũng để nó chơi vui vẻ.
- Hai giờ sau, truyền tin tức cao thủ thần bí đã rời khỏi Sở gia cho đám tu sĩ tà đạo kia biết.
Linh Điệp Tôn Giả âm thầm hạ lệnh cho điệp yêu.
Đúng vậy, trong những tin tức mà đám tu sĩ tà phái kia tự nhận là đáng tin, có không ít là do thuộc hạ của Linh Điệp Tôn Giả cố tình cung cấp cho.