Mục lục
Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không, Tống mỗ không phục!

Không phải chỉ là một bộ kiếm quyết ẩn giấu bên trong thôi à? Ta không tin bản thân ta không ngộ ra được. Tống Thư Hàng lại mở to mắt lần nữa, quan sát kỹ càng từng chi tiết nhỏ trên từng bức họa.

Rốt cuộc, công sức chẳng phụ người có lòng! Đúng lúc này, mắt của Tống Thư Hàng trông thấy biến hóa.

Hắn nhìn thấy…. hắn trông thấy cảnh tượng hơn một trăm Vũ Nhu Tử đang múa kiếm….

Trong mắt của hắn, toàn bộ đều là thân ảnh của Vũ Nhu Tử khi thi triển bộ kiếm thuật ban nãy, tổng cộng có một trăm lẻ tám loại kiếm biến, hợp lại thành bốn thức lớn. Một đám thân ảnh của Vũ Nhu Tử này lóe lên vun vút ở trong mắt Tống Thư Hàng, khiến cho hắn hoa hết cả mắt.

- hóa ra chỉ là do mình hoa mắt thôi sao?

Tống Thư Hàng dụi mắt thật mạnh.

Chẳng lẽ… mình thật sự không có thiên phú học kiếm thuật à?

Ở trong giấc mộng của Lý Thiên Tố đạo trưởng, Xích Tiêu Tử tiền bối cũng không dạy kiếm pháp cho hắn, mà chọn dạy hắn một chiêu hỏa diễm đao …. Liệu có phải Xích Tiêu Tử tiền bối đã ngầm nhắc hắn rằng hắn chỉ có thiên phú dùng đao?

Tương lai hắn phải đổi đạo hiệu là gì đây nhỉ?

Chẳng lẽ lại phải tiếp bước Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối, đặt tên Thiên Đao Thư Hàng à? Hay là Qủy Đao Tống Tam đây?

Không được, tuyệt đối không thể được.

Tống Thư Hàng lắc đầu thật mạnh, muốn vứt bỏ suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu mình.

Hắn lại mở to mắt ra, nhìn chằm chằm vào bức họa kia.

Hắn không mong gì ngộ ra cả bộ kiếm thuật vẹn nguyên, chỉ cần lĩnh ngộ được một chiêu hay nửa thức gì cũng được!

Một lát sau, Tống Thư Hàng lại nhìn thấy!

Hắn lại thấy tràn ngập hình ảnh Vũ Nhu Tử cô nương vung trường kiếm múa vèo vèo vèo vèo…. Kiếm quang lóe sáng liên hồi, trước mắt toàn là đôi chân dài kia.

Lại hoa mắt mất rồi.

Tống Thư Hàng mở to hai mắt lần nữa, đang chuẩn bị cho hai mắt của mình nghỉ ngơi một lúc rồi lại nhìn tiếp.

Trong lúc hắn đang chớp chớp mắt thì đột nhiên, hình ảnh trên bức họa đột nhiên biến hóa.

Thân ảnh của Vũ Nhu Tử tràn ngập trong mắt hắn đột nhiên dùng một cách khá kỳ lạ, dung hợp lại cùng với bốn bức họa kia.

Giống như khảm những đồ án kiếm thuật mà Vũ Nhu Tử thi triển vào bên trong chỗ trống trên bức tranh vậy.

Một lát sau…. cảnh sắc trước mắt Tống Thư Hàng đột nhiên thay đổi!

Trước mặt hắn xuất hiện một vòng tròn màu hoàng kim khổng lồ.

Vòng tròn nọ lớn như một ngọn núi cao, được tạo thành từ vô số vòng tròn màu vàng khác, tổng cộng phải có cả vạn cái hình tròn như thế. Bên trên mỗi cái vòng tròn đều khắc một con số ký hiệu hoặc là đồ án, chữ ký hiệu nào đó.

Ngay sau đó.

Cái vòng tròn màu vàng ở trước mặt Tống Thư Hàng lại chuyển động, hơn cả vạn vòng tròn kia bắt đầu chuyển động theo trình tự khác nhau. Có lúc là vòng tròn thứ tám ngàn bắt đầu khởi động, tiếp theo lại đổi thành vòng tròn thứ bốn ngàn chuyển động. Có khi lại có hai cái vòng tròn bắt đầu chuyển động cùng nhau.

Đó là một quá trình vô cùng phức tạp.

Tống Thư Hàng lập tức hiểu ra…. Đây chính là bí mật ẩn chứa bên trong kiếm quyết.

Toàn bộ quá trình nhìn qua vô cùng phức tạp, Tống Thư Hàng cố gắng ghi nhớ toàn bộ trình tự trong đầu.

Cũng may là bây giờ hắn đã tấn cấp lên tới chân sư nhị phẩm rồi, bằng không chỉ dựa vào khả năng ghi nhớ của cảnh giới nhất phẩm thì hắn rất khó mà nhớ hết toàn bộ hơn vạn trình tự thế này!

Rốt cuộc, ở trong mắt của Tống Thư Hàng, vòng tròn trên chiếc vòng lớn màu vàng kia cũng đã lắp ráp xong xuôi. Từng tự phù, mỗi cái đồ án, mỗi ký hiệu trên từng vòng tròn rốt cuộc cũng ghép thành một đồ án hình người cực lớn.

Hình người kia đầu mọc hai sừng, toàn thân khắc toàn phù văn huyền ảo, giống như cổ ma tới từ thời man hoang viễn cổ.

Chẳng hiểu tại sao, chỉ mới nhìn thấy bức đồ án người đàn ông trông như cổ ma này thôi mà Tống Thư Hàng đã cảm thấy khó chịu rồi.

Bụp….

Hình ảnh dừng lại ở đây, trước mắt Tống Thư Hàng khôi phục bình thường.



Lúc này, chợt có một cỗ cảm giác mệt mỏi nói không nên lời dâng lên, Tống Thư Hàng thiếu chút nữa đã đứng không vững rồi.

Linh Điệp Tôn Giả đứng bên cạnh giơ tay đỡ lấy Tống Thư Hàng, sau đó lấy một viên đan dược ra nhét vào trong miệng của Tống Thư Hàng.

Sau khi đan dược vào miệng thì lập tức tan ra, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy có một cỗ khí tức mát lạnh len lỏi vào từng bộ phận trên cơ thể, xua tan cảm giác mệt mỏi lúc nãy: - Đa tạ Linh Điệp tiền bối.

Linh Điệp Tôn Giả cười hỏi: - Đã nhìn ra được thứ gì à?

- Ta trông thấy một cái vòng tròn màu vàng cực kỳ phức tạp, được tạo thành từ hơn một vạn cái vòng tròn khác. Cuối cùng những vòng tròn đó gộp lại thành hình dạng một người đàn ông có hình xăm, đầu mọc hai sừng. - Tống Thư Hàng kể sơ lại những gì mình đã nhìn thấy.

- Ơ, thứ Tống tiền bối nhìn ra không phải là kiếm quyết à? - Vũ Nhu Tử tò mò hỏi lại.

- Ừm. - Mắt Tống Thư Hàng rơm rớm - hình như hắn thật sự không có thiên phú học kiếm thuật thì phải?

Linh Điệp Tôn Giả mỉm cười rồi nói: - Xem ra đó chắc là cách mở ra cánh cửa bí cảnh nào đó. Hơn nữa chỉ riêng cách mở thôi mà đã phức tạp như thế, chứng tỏ trình độ của bí cảnh này không hề thấp.

Bạch Tôn Giả cũng gật đầu nói: - Ta cảm giác đó hẳn là một nơi rất thú vị.

- Bí cảnh… - Tống Thư Hàng nhẹ nhàng day day huyệt thái dương.

Tiếp theo hắn đột nhiên bật thốt: - Cấm địa!

- ? - Mọi người có mặt ở đây đều nghi hoặc.

- Để ta nhớ lại cho kỹ cái đã. - Tống Thư Hàng cố gắng suy nghĩ thật kỹ - hắn cố gắng vắt óc nhớ lại cảnh trong mơ của tán tu Lý Thiên Tố.

Giấc mộng của Lý Thiên Tố lúc ấy chia ra làm hai phần trên dưới.

Mà trong lúc cảnh trong mơ của phần thứ hai sắp kết thúc…. Tống Thư Hàng nhớ rõ, khi ấy Lý Thiên Tố vì muốn chữa căn bệnh lạ của con gái mà đã dùng hết toàn bộ gia sản của mình, còn phải đeo một số nợ khá lớn. Khi đó, căn bệnh lạ của con gái sắp sửa phát tác, mà lần này bệnh tình lại cực kỳ nghiêm trọng, hàn khí vừa phát tác thì trực tiếp hóa thành một cỗ quan tài băng ở bên ngoài cơ thể cô ấy, đóng băng cô ấy lại.

Bạn đang đọ-c truyện t-ại iREAD.vn--Cuối cùng, Lý Thiên Tố đành phải tạm thời phong ấn con gái ở trong động phủ, còn hắn thì đóng cấm chế ngoài cửa động phủ.

Sau đó, Lý Thiên Tố dứt khoát đi tới một cấm địa nào đó, muốn tìm cách giải quyết tận gốc căn bệnh kỳ lạ của con gái.

Giấc mơ cuộc đời Lý Thiên Tố mà Tống Thư Hàng thấy không đầy đủ lắm…. phần lớn chẳng thấy miêu tả trực tiếp tới cái cấm địa kia nhiều.

Nhưng theo như cảnh tượng vòng tròn hoàng kim mà hắn vừa mới nhìn thấy thì Tống Thư Hàng loáng thoáng nhớ tới vài hình ảnh mơ hồ trong mơ của Lý Thiên Tố…. nơi cuối cùng mà Lý Thiên Tố đạo trưởng tiến vào thám hiểm, lúc bước vào cấm địa kia, cũng có bóng một vòng tròn màu vàng cực lớn hiện ra loáng thoáng.

Cuối cùng, Lý Thiên Tố mở vòng tròn đó ra, bước vào trong cấm địa đó!

Không sai, cái vòng tròn màu vàng đó chính là chìa khóa của cấm địa mà Lý Thiên Tố đạo trưởng tiến vào lúc đó.

Nhưng cuối cùng, Lý Thiên Tố đạo trưởng thất bại, hắn ngàn dặm phi xác tặng trang bị, bay thẳng tới bên cạnh Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả….

- Đó là một cái cấm địa, Lý Thiên Tố đạo trưởng cuối cùng cũng vì cái cấm địa đó mà thân mang trọng thương không kịp chữa trị. Võng tròn màu vàng đó chính là cách để mở cửa cấm địa đó ra. - Tống Thư Hàng lẩm bẩm.

Bạch Tôn Giả suy tư một lúc rồi hỏi thử: - Ngươi có biết vị trí của cái bí cảnh kia không?

- Không thể xác định được, những hình ảnh về cấm địa kia đều bị thiếu hụt cả. - Tống Thư Hàng lắc đầu rồi nói tiếp: - Nhưng…. Có lẽ vẫn có người biết chỗ của bí cảnh này đấy.

Trong lúc hắn đang cố nhớ kỹ lại cảnh trong mơ của Lý Thiên Tố đạo trưởng thì đột nhiên nhớ tới một cảnh tượng - đó chính là không phải lần đầu tiên Lý Thiên Tố đạo trưởng đi vào bên trong cấm địa đó.

Hơn hai mươi năm trước, Lý Thiên Tố đạo trưởng đã từng thăm dò cái bí cảnh ở trong mơ đó với một người bạn tốt của mình. Nhưng khi cả hai người bọn họ còn chưa kịp tới gần cái vòng tròn màu vàng kia thì người bạn đó của Lý Thiên Tố đã bị trọng thương mất rồi, nên họ đành phải hủy bỏ kế hoạch thám hiểm.

Bởi vì bị trọng thương, cho nên người bạn nọ đành phải quay về tộc chữa thương.

Mà người bạn tốt của Lý Thiên Tố đạo trưởng chính là một vị trưởng bối của Sở gia.

Một trăm năm mươi năm trước, hắn đã quen biết với Lý Thiên Tố, Lý Thiên Tố cũng chiếu cố giúp đỡ hắn rất nhiều. Mà bộ bức họa ẩn chứa chìa khóa của cấm địa và một bố kiếm thuật không tệ kia được Lý Thiên Tố tặng cho người bạn này vào một trăm năm trước.

- Vị trưởng lão kia của Sở gia đã từng đi thám hiểm cùng với Lý Thiên Tố đạo trưởng, có lẽ hắn biết rõ vị trí của cấm địa kia đấy. - Tống Thư Hàng đáp.

Linh Điệp Tôn Giả, Vũ Nhu Tử và Lưu Kiếm Nhất âm thầm gật đầu một cái. Tuy rằng bọn họ không biết Tống Thư Hàng lấy được những tin tức này từ chỗ nào, nhưng đúng là rất có thể Sở gia biết được vị trí của cấm địa kia.

Lúc này, Tống Thư Hàng lại nhìn mảnh vỡ của Xá Lam và con rối hắc long bị nổ tan tành trên đất. Sau đó, hắn lại buột mồm nói thêm: - Thật ra, thì có lẽ cái tên tiên sinh tên Xá Lam ban nãy cũng biết vị trí của cấm địa đấy, cho nên hắn mới có thể bày ra đủ mọi cách để cướp cho bằng được bộ bức họa này từ Sở gia, muốn tìm kiếm bí mật ẩn chứa ở bên trong đó. Nếu như Bạch tiền bối ngươi không tháo con rối hắc long kia tạo thành vụ nổ thì…

- Nói đúng lắm. - Linh Điệp Tôn Giả gật đầu nói.

- Ha ha, ha ha. - Bạch Tôn Giả xấu hổ cười khan hai tiếng.

- Cho nên ấy, Bạch tiền bối này, sau này khi ngài muốn tháo cái gì thì ta kiến nghị ngài nên quay clip lại trước cái đã. Ngài xem kìa, quả tên lửa lúc trước và con rối hắc long mới vừa rồi đều bị ngài tháo hỏng hết cả. Nếu như trước lúc ngài tháo chúng ra mà chịu quay clip lại để xem thì khi ngài ráp lại, cũng có thể đối chiếu với clip để mà làm, thế thì sẽ không sợ khiến nó nổ tung nữa. Ngài ổn, ta ổn, tất cả mọi người đều ổn, thế mới là việc đúng đắn! - Tống Thư Hàng vội tranh thủ thời gian khuyên nhủ góp ý cho Bạch Tôn Giả.

Hắn cảm thấy kỹ năng tháo đồ của Bạch tiền bối thật sự quá nguy hiểm, cứ nghĩ xem, lỡ như ngày nào đó hắn về đến nhà, phát hiện tất cả đồ điện trong nhà đều xảy ra vấn đề, động một phát là xảy ra nổ mạnh thì sao, nghĩ thôi đã thấy sợ muốn chết rồi.

- Ha ha, ha ha. - Bạch tiền bối cười khan hai tiếng.

Sau đó, lúc Bạch Tôn Giả thấy Tống Thư Hàng còn định lèm bèm thêm mấy câu nữa thì hắn quyết đoán tổ lái sang vấn đề khác: - Ô kìa? Thư Hàng tiểu hữu, sao trên người ngươi toàn là nước máu không thế này, bị ướt lâu sẽ bệnh đấy, không tốt cho sức khỏe đâu, ta thổi khô giúp ngươi nhé!

- Bạch tiền bối ngài đừng có cố ý nói lảng sang chuyện khác như thế chứ…. Đợi đã, Bạch tiền bối, ngài định làm cái gì đấy? - Tống Thư Hàng kêu to.

Không đợi Tống Thư Hàng từ chối, Bạch Tôn Giả đã vô nhẹ một chưởng về phía hắn, lập tức có một đạo linh lực nhẹ nhàng rơi xuống người hắn.

Sau đó Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy máu huyết toàn thân mình như sôi trào như muốn nổ tung đến nơi, thân thể nóng ran như muốn bốc cháy!

- A a a, nóng nóng nóng quá đi mất, Bạch tiền bối ơi, nóng quá, ngài mau dừng lại…. - Tống Thư Hàng tiểu hữu kêu oai oái, hơn nữa quần áo trên người hắn nhanh chóng khô hẳn.

Không chỉ có quần áo, mà toàn bộ thân thể của hắn cũng khô queo, cảm giác tựa như nước trong cơ thể thoắt cái đã bị bốc hơi rất nhiều, môi khô tới mức bong ra.

Hơn nữa, quần áo vấy máu bị thổi khô thì khiến vết máu đóng lại khô queo, lại còn dính sát lên người Tống Thư Hàng, cực kỳ khó chịu.

- Tống tiền bối này, Tống tiền bối bản thu nhỏ của ngươi đang ăn cái gì thế kia? - Lúc này, giọng nói đầy vẻ tò mò của Vũ Nhu Tử lại vang lên thêm lần nữa….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK