Bắc Hà Tán Nhân xuống tay không chút lưu tình! Thậm chí uy lực của kiếm trận còn mạnh thêm vài phần!
- Má ơi, sai kịch bản rồi.
Trong kiếm trận, Đồng Quái Tiên Sư liều mạng dùng mai rùa và ngũ long phiên để chống lại kiếm khí.
Nhưng sau khi chống lại ba tia kiếm khí, phòng ngự của mai rùa và ngũ long phiên liền bị phá vỡ. Sau khi mất đi lớp phòng ngự, kiếm khí không ngừng đâm vào cơ thể Bắc Hà Tán Nhân, kiếm nào cũng thấy máu, đau đớn khôn xiết.
Đồng Quái Tiên Sư kêu lên thảm thiết:
- A a a a a~~~
Hắn không ngờ Bắc Hà Tán Nhân lại tuyệt tình như thế, đối mặt người mà mình yêu mà lại còn ra tay hung ác hơn!
Không được, nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn tàn đời mất!
Phải tìm cách thoát khỏi kiếm trận mới được.
- Lão Bắc Hà, ta nhìn nhầm ngươi rồi. A ~~ Ta còn tưởng rằng ngươi là một người đàn ông có tình có nghĩa, nhưng không ngờ ngươi lại ác độc đến thế. Đối diện với người mình yêu mà cũng có thể ra tay độc ác đến vậy. A ~~ Ta nhìn nhầm ngươi rồi.
Đồng Quái Tiên Sư vừa kêu thảm vừa mạnh mẽ lên án Bắc Hà Tán Nhân.
Hắn đang công kích bằng lời nói.
Tình cảnh của hắn bây giờ đang bất lợi, đợi sau khi Bắc Hà Tán Nhân dùng xong chiêu ‘Dạ Không’ này e rằng hắn phải quỳ xuống mất. Vì thế, Đồng Quái Tiên Sư muốn dùng lời lẽ để công kích, làm Bắc Hà Tán Nhân dao động. Cho dù chỉ cho hắn cơ hội trong chớp mắt hắn cũng có thể xông ra khỏi kiếm kỹ ‘Dạ Không’ này.
Chỉ cần có thể thoát thân, đến lúc đó đối mặt với một Bắc Hà Tán Nhân đã tiêu hao quá nhiều linh lực, nói không chừng hắn sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng cũng nên!
- Ha ha ha, thầy bói rởm, thế ta mới nói ngươi ngây thơ quá. Ngươi tưởng rằng người phụ nữ mà ngươi biến thành là người mà ta yêu sao?
Bắc Hà Tán Nhân hoàn toàn không bị lời lẽ của Đồng Quái Tiên Sư ảnh hưởng, hắn chuyên tâm thi triển ‘Dạ Không’, đánh Đồng Quái một cách vô tình.
- A a a, không thể nào, tình báo của ta tuyệt không thể sai được. Cô gái tóc vàng này chắc chắn là nữ tu sĩ mà ngươi đã yêu khi xưa. Ta còn biết, ngươi và nữ tu sĩ này đã sống cùng với nhau vài năm liền, dính nhau như hình với bóng nữa!
Đồng Quái Tiên Sư nói, cắn răng tế ra một quyển sách bìa sắt, dựng lên lớp phòng ngự mới, chống lại sự đánh giết của kiếm khí.
Đồng Quái Tiên Sư vô cùng tin tưởng nguồn tình báo của mình, hắn có thể khẳng định trăm phần trăm, cô gái mà mình dịch dung thành chính là nữ tu sĩ mà Bắc Hà Tán Nhân đã yêu cách đây nhiều năm.
- Bói bịp, tình báo của ngươi quả nhiên rất lợi hại.
Bắc Hà Tán Nhân gật đầu nói.
- Không còn lời nào để nói nữa rồi chứ? Bắc Hà, ngươi đúng là một kẻ phụ tình, tâm địa ngươi thật độc ác.
Đồng Quái Tiên Sư tiếp tục công kích bằng lời nói, đồng thời áp đặt mấy cái danh hiệu kiểu như ‘kẻ phụ tình’ lên đầu Bắc Hà Tán Nhân.
- Ha ha ha, ta chỉ nói là tình báo của ngươi rất tốt mà thôi.
Bắc Hà Tán Nhân bình tĩnh nói:
- Đồng Quái ngây thơ à, thực ra nữ tu sĩ tóc vàng này hoàn toàn không có thật trong thế giới này, bởi vì cô ta chỉ là một sự tồn tại ảo mà thôi.
Đồng Quái Tiên Sư:
- Hả???
- Thực ra thì… cô ta là tâm ma của ta.
Bắc Hà Tán Nhân nói tiếp:
- Nói ra thì dài lắm… Năm đó, sau khi ta tấn thăng lên cảnh giới tứ phẩm, trong khi tu luyện công pháp xảy ra chút vấn đề, trong lòng xuất hiện tâm ma. Cảnh giới của ta càng cao thì tâm ma càng mạnh, suýt chút nữa khiến cho ta đánh mất lý trí.
Đồng Quái Tiên Sư phẫn nộ nói:
- Lão Bắc Hà ngươi lừa ai đấy hả! Ngươi tưởng rằng ta chưa từng tiếp xúc với tâm ma sao? Tâm ma của nhà ngươi giống hệt phụ nữ sao? Tâm ma của nhà ngươi chung sống sớm chiều với ngươi vài năm liền sao?
- Ta còn chưa nói xong.
Bắc Hà Tán Nhân khống chế kiếm trận, tấn công lớp phòng ngự mới của Đồng Quái, sau đó hắn nói tiếp:
- Sau khi tâm ma của ta càng ngày càng lớn mạnh, ta liền đem theo một ít Kinh Nho và kinh Phật đi tới ngoại vực tìm một nơi yên tĩnh để bế quan, ổn định tâm cảnh, tiêu trừ tâm ma. Thế nhưng… lúc ở ngoại vực, ta gặp được kỳ ngộ. Nhờ kỳ ngộ đó mà tâm ma của ta hóa thành hình thù cụ thể, biến thánh hình dáng của một cô gái tóc vàng.
- Sau khi có hình thù cụ thể, tâm ma không lúc nào không mê hoặc ta, nó dùng đủ mọi cách để dẫn dụ ta sa đọa. Năm đầu tiên, đối mặt với sự dụ dỗ của nó, ta gần như không thể chống lại được, mấy lần suýt chút nữa ta bị cướp mất tâm trí… nhưng ta chỉ dùng thời gian một năm là có thể củng cố đạo tâm của mình. Đến năm thứ tư, ta cuối cùng cũng đã có thể hoàn toàn chém đứt tâm ma! Từ đó về sau, đạo tâm của ta không chút ố bẩn, cuối cùng ngưng tụ Kim Đan, tấn thăng lên linh hoàng.
Đồng Quái Tiên Sư: …
- Nói tới đây chắc ngươi hiểu rồi chứ.
Bắc Hà Tán Nhân nói tiếp:
- Nói đi cũng phải nói lại, vừa nãy lúc ngươi biến thành hình dáng của cô ta, đúng là dọa ta giật nảy mình. Nhưng… nếu như ta đã chém tâm ma một lần thì chém lần thứ hai cũng không khó chút nào đâu.
Đồng Quái Tiên Sư im lặng.
Sau thời gian một hơi thở, hắn đột nhiên lại lên tiếng xin lỗi:
- Xin lỗi nhé Lão Bắc Hà. Ta không ngờ nữ tu sĩ tóc vàng này không phải là người yêu mà lại là tâm ma của ngươi.
- Khà khà, bây giờ muốn xin lỗi, xin tha thứ à? Muộn rồi nhé. Thua đi!
Bắc Hà Tán Nhân đột nhiên gầm lên một tiếng, kiếm khí của hắn lập tức chém vỡ lớp phòng ngự của quyển sách bìa sắt, một lần nữa chém vào da thịt của Đồng Quái Tiên Sư.
Phòng ngự đã vỡ, bây giờ hắn phải đánh cho Đồng Quái Tiên Sư quỳ xuống dưới đất xin tha mới thôi!
- Ta không phải muốn cầu xin ngươi… ta chỉ muốn nói, chuyện này quả thật vượt xa dự liệu của ta, thật không ngờ người yêu cũ của Lão Bắc Hà ngươi lại là một cô gái ảo tưởng. Thật sự làm người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.
Đồng Quái Tiên Sư thở dài một hơi u sầu, hắn nói:
- Vì thế nên Lão Bắc Hà này, bây giờ ngươi vẫn chưa có người yêu đúng không? Đúng là một câu chuyện đau lòng mà.
Bắc Hà Tán Nhân: ….
- Ha ha ha, chịu chết đi, đồ ngu!
Kiếm quang lại bạo phát một lần nữa.
Lần này, Đồng Quái Tiên Sư đã không còn cách phòng ngự nào nữa rồi.
Hắn chỉ có thể dùng chính cơ thể của mình để đối chọi lại với từng đợt kiếm quang bộc phát kia.
Sau thời gian mười lăm hơi thở.
Trên đỉnh Tử Cấm, kiếm khí và trận pháp tản đi.
Đồng Quái Tiên Sư đã ngã nhào trên mặt đất, không thể đứng dậy nổi nữa.
- Đau đau đau quá, chết mất thôi, ta chết mất thôi… Dược Sư đạo hữu, cầu trị liệu.
Đồng quái yếu ớt gọi Dược Sư.
Bắc Hà Tán Nhân đứng bên cạnh thu lại mười hai thanh kiếm hoàn, thở phì phò như trâu.
Hắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực.
Nhưng mà, dù có khổ có mệt hơn nữa cũng đáng!
Trong trận quyết đấu trên đỉnh Tử Cấm này, hắn là người cười đến cuối cùng.
Đnág tiếc, không thể đánh cho Đồng Quái Tiên Sư bật khóc, tiếc quá đi mất.
**************
Phía bên dưới, các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 bắt đầu bàn luận với nhau.
Cuộc đại chiến của hai vị chân quân đem đến rất nhiều lĩnh ngộ cho các vị đạo hữu. Nhất là khi cả hại vị này đều cùng mới tấn thăng lên chân quân chưa lâu, cảnh giới không cách biệt nhiều với các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số một.
Sau khi xem trận quyết đấu xong, các đạo hữu đều lấy được nhiều điều bổ ích.
- Kết thúc rồi, Bắc Hà Tán Nhân thắng rồi sao?
Diệt Phượng Công Tử chớp mắt, hắn không dám nói quá chắc chắn. Nhỡ đâu Đồng Quái Tiên Sư đang ngã xuống kia là một cái phân thân gì đó thì sao?
Bạch Tôn Giả đứng bên cạnh trả lời:
- Đồng quái đã ngã rồi, có thể chắc chắn đó không phải là thế thân hay phân thân gì cả. Trận quyết đấu trên đỉnh Tử Cấm này, người thắng là Bắc Hà đạo hữu.
Trận quyết đấu này không có trọng tài.
Dù gì thì là người mình cả, thua rồi cũng không có ai ăn vạ.
…
Các thành viên của ‘Nhật báo tu sĩ’, ‘Trung tâm tin tức Thiên Cơ’, ‘Radio tu sĩ Thần Cương’ đều hài lòng cất pháp khí ghi hình của mình đi.
Sau đó bọn họ bắt đầu lấy một quyển sổ nhỏ ra để viết bài.
Phong cách viết bài của phóng viên ‘Nhật báo tu sĩ’ khá là chân thực, tiêu đề khá dài: Đêm trăng tròn đặc biệt, trận đấu trên đỉnh Tử Cấm chứng kiến sự ra đời của hai vị chân quân mới. Bài viết miêu tả một cách cẩn thận toàn bộ quá trình của trận đấu, không thêm thắt bốc phét. Không khoa trương chính là lương tâm của nghề tin tức.
Nội dung bài viết của các thành viên đến từ ‘Trung tâm tin tức Thiên Cơ’ thì chú trọng kết cục: Ngày mùng một tháng chín, cuộc chiến giữa các linh hoàng biến thành cuộc chiến giữa các chân quân, Bắc Hà Tán Nhân áp đảo Đồng Quái Tiên Sư giành được thắng lợi!
Phong cách các vài viết của ‘Radio tu sĩ Thần Cương’ khá là khác biệt. Tin tức của họ phần lớn là những chuyện tám phét. Tiêu đề của bọn họ là: Tin rúng động, đạo lữ của tân chân quân ‘Bắc Hà’ lại là một cô gái ảo!
Chỗ mà Tống Thư Hàng đứng vừa hay có thể nhìn thấy bản thảo bài viết của phóng viên ‘Radio tu sĩ Thần Cương’.
Vị đạo hữu phóng viên này đúng là đã được kế thừa hoàn toàn phong cách viết tiêu đề của tin tức mạng hiện nay, vừa nhìn thấy tiêu đề này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người click vào cho xem.
Sau khi tin này đăng lên, có lẽ ngày mai cả tu chân giới đều sẽ biết chuyện đạo lữ của Bắc Hà tiền bối là một cô gái ảo.
Cũng không biết đến lúc đó Bắc Hà tiền bối sẽ có phản ứng gì nữa?
….
Sau khi xem hết bản thảo, Tống Thư Hàng lấy một thanh phi kiếm và hai chiếc hộp gỗ ra.
Hộp gỗ là quà mà Hoàng Sơn Chân Quân gửi cho Bắc Hà Tán Nhân, Đồng Quái Tiên Sư.
Hôm nay Hoàng Sơn Chân Quân có việc bận nên không tới chủ trì trận quyết đấu được, vì thế hắn nhờ Tống Thư Hàng tặng hai món quà này cho Bắc Hà và Đồng Quái.
Còn thanh phi kiếm này chính là thanh phi kiếm hôm nay Túy Nhật Cư Sĩ dùng để truyền thư cho hắn, phi kiếm này vốn thuộc về Bắc Hà Tán Nhân, vừa đúng lúc hắn có thể trả nó lại cho chủ cũ luôn.
Vì thế, Tống Thư Hàng cầm theo hai hộp quà và thanh phi kiếm cùng đi với Dược Sư tiền bối lên đỉnh Tử Cấm.
Đúng lúc Tống Thư Hàng mới đi được nửa đường…
Trong không trung đột nhiên có một vết nứt không gian xuất hiện. Sau đó một con heo tròn lẳng bước từ không trung ra.
Con heo này tròn vo, vì quá béo nên không thể nhìn thấy cổ của nó nữa, cơ thể và đầu của nó nhìn như một quả bóng mọc ra bốn cái chân nhỏ ngắn cũn vậy.
Người con heo này được bao quanh bởi lôi điện, chúng phát ra tiếng vang xẹt xẹt.
Tuy rằng nhìn khá đáng yêu… nhưng trên người con heo khổng lồ này lại có uy áp khiến người khác phải run rẩy.
Con heo khổng lồ này rất mạnh!
Dù là Đồng Quái Tiên Sư, Bắc Hà Tán Nhân đang ở trên đỉnh Tử Cấm hay là những đạo hữu ở bên dưới đều lập tức đề cao cảnh giác.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào con heo khổng lồ đó.
…
- Khịt khịt khịt khịt.
Sau khi bước vào không trung, còn heo đó không ngừng thở dốc.
- Mệt quá, không muốn làm gì hết, tại sao ta cứ phải lặn lội xa xôi chạy đến đây cơ chứ, mệt quá, ta muốn nghỉ ngơi.
Con heo khổng lồ đó lẩm bẩm.
Dứt lời, nó nhìn xuống bên dưới, đảo mắt qua tất cả mọi người một vòng.
Cuối cùng ánh nhìn của con heo khổng lồ ấy rơi vào người Bạch Tôn Giả.
Nó cảm nhận được rồi, không sai… khí tức đó phát ra từ người vị tôn giả thất phẩm trẻ tuổi kia.
- Tôn giả trẻ tuổi ơi, ta có thể hỏi ngươi một câu được không?
Con heo khổng lồ nhìn chằm chằm vào Bạch Tôn Giả rồi cất tiếng hỏi.
Bạch Tôn Giả gật đầu:
- Câu hỏi gì?
- Người kích hoạt Thiên Giới Dao Trì là ngươi à?
Con heo khổng lồ nói.
Bạch Tôn Giả:
- Là ta đây, có chuyện gì không?
- Nên nói thế nào nhỉ… cá nhân ta đây rất không muốn nhìn thấy Thiên Giới Dao Trì được hồi phục một lần nữa. Không chỉ riêng ta, có rất nhiều người cũng không muốn nhìn thấy Thiên Giới Dao Trì hồi sinh.
Con heo khổng lồ nói.
Bạch Tôn Giả bật cười:
- Thế cho nên?
- Thế cho nên, có thể phiền ngươi phong ấn Thiên Giới Dao Trì kia lại một lần nữa không… Ố?
Con heo khổng lồ mới nói được một nửa thì đột nhiên nó nhìn thấy Tống Thư Hàng đứng cách đó không xa.
Trùng hợp là Tống Thư Hàng cũng vừa đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn nó.
Tống Thư Hàng cảm thấy con heo khổng lồ này có hơi quen mắt, theo những gì hắn nhớ được, trong kí ức bị mất khi ở hòn đảo thần bí, có cảnh tượng hắn tiếp xúc với con heo khổng lồ này.
Tống Thư Hàng đã nhớ lại một số đoạn kí ức nhỏ liên quan đến hòn đảo thần bí, hắn nhớ mang máng lúc ở trên hòn đảo này hắn đã gặp được ni cô Cửu Đăng, người đã giam giữ Thông Nương ba trăm năm, hắn và cô còn cùng đào một cái động ở một chỗ nào đó trên hòn đảo thần bí… Trong trí nhớ của hắn có mấy cảnh tượng có liên quan đến con heo trước mắt này.
‘Chậc’
Sau khi con heo khổng lồ đó nhìn thấy Tống Thư Hàng thì tặc lưỡi, sau đó nó lại nhìn sang Bạch Tôn Giả:
- À, đạo hữu này. Tất cả những gì ta nói lúc nãy coi như bỏ đi nhé, ngươi cứ coi như ta chưa từng xuất hiện ở đây nha.
Bạch Tôn Giả bình tĩnh gật đầu:
- Không thành vấn đề.
- Thế ta cáo từ trước đây, mất công chạy một chuyến, tiêu hao biết bao nhiêu là năng lượng.
Con heo khổng lồ kia lại nói.
Dứt lời, nó xoay người lại, đi về hướng vết nứt không gian sau lưng nó.
Nhưng đi được vài bước thì nó đột nhiên khựng lại.
…
Lúc này, trên đỉnh Tử Cấm, Đồng Quái Tiên Sư giãy dụa bò từ dưới đất lên, hắn cứng miệng nói:
- Bắc Hà, lần này coi như ngươi thắng. Nhưng lần sau ta quyết sẽ nện cho ngươi phải bật khóc!
Khóe miệng Bắc Hà Tán Nhân giương lên, hắn đang định đáp trả.
Đúng lúc này, có một cái bóng to lớn đột nhiên xuất hiện giữa Bắc Hà Tán Nhân và Đồng Quái Tiên Sư.
Là con heo khổng lồ đó!
Con heo khổng lồ vốn chuẩn bị rời đi nhưng nó ‘vù’ một cái phi tới trước mặt Đồng Quái Tiên Sư, đúng là nhanh nhẹn thật.
Tiếp đó, cơ thể của con heo đó biến hóa, ánh sáng lóe lên khắp cơ thể nó.
Sau khi ánh sáng tắt đi, con heo khổng lồ đã biến thành một người đàn ông trung niên tuấn tú.
Trên người hắn là trường bào đan xen giữa hai màu đen trắng, hắn nở một nụ cười thật anh tuấn với Đồng Quái Tiên Sư.
- Cô nương à, một mình cô có thấy cô đơn không? Có cần bản đại gia sưởi ấm cho cô không?
Người đàn ông trung niên mà con heo khổng lồ hóa thành đong đưa cây quạt, mỉm cười rõ là ôn hòa.
Đồng Quái Tiên Sư: …
Bắc Hà Tán Nhân: …
Tống Thư Hàng:…
Chúng đạo hữu bên dưới: …
Đây là kiểu đùa giỡn con gái mấy chục nghìn năm trước sao?
‘Khụ khụ!!’
Đồng Quái Tiên Sư lắc đầu nói:
- Cảm ơn ngươi, nhưng ta không cần.
- Cô nương hay xấu hổ quá, bản đại gia sẽ dịu dàng mà, trước tiên chúng ta có thể nói chuyện về cuộc đời rồi lại nói tới chuyện tình cảm yêu đương gì đó nhé. Đúng rồi, dạo này ta còn luyện được một lô kim đan rất tuyệt, chúng có công dụng cực lớn trong việc ổn định cảnh giới. Cô nương vừa tấn thăng lên lục phẩm không lâu, đang lúc cần kim đan duy trì cảnh giới. Hay là cô nương đi về với bản đại gia, ăn mấy viên kim đan bồi bổ nhé?
Người đàn ông trung niên do con heo khổng lồ hóa thành đó vẫn không bỏ cuộc.
Khóe miệng Đồng Quái Tiên Sư co giật, hắn phất tay nói:
- Không cần không cần, thật sự không cần đâu.