Ngay tại lúc hai con linh quỷ hung tợn phóng tới trước mặt Tống Thư Hàng thì người không chút hoang mang, bình tĩnh xoay người nhặt điện thoại lên, sau đó nhổ một gốc độc long thảo lên.
Loại bình tĩnh thong dong này của tiền bối cứ như là hai con linh quỷ hung tợn đang lao tới trước mặt hắn chỉ là rác rưởi, căn bản không đáng nhắc tới!
Độc long thảo cũng không phải loại dược liệu quý hiếm gì cho cam, thế nhưng… gốc độc long thảo này rõ ràng không phải mọc hoang, mà là khi xưa có người cố ý trồng xuống để làm mắt trận!
Một khi bị nhổ lên thì sẽ triển khai một lá chắn trận pháp vô hình.
Hai con linh quỷ muốn tấn công Tống Thư Hàng bị đập lên trên lá chắn trận pháp, giống như ruồi bọ bay trúng lưới điện, sau khi rung lên bành bạch một cái là ngã lăn quay ra mặt đất, không ngóc lên được nữa. Rõ ràng đã mất đi khả năng chống cự.
- Thật… Thật lợi hại!
Trong lòng Vũ Nhu Tử thầm than.
Nàng đang cảm thán nhãn lực của Tống tiền bối!
Nàng ở nơi này bố trí cả buổi trời cũng không thể phát hiện được ở nơi này còn che giấu một trận pháp! Tống tiền bối phát hiện khi nào thế nhỉ?
Gốc độc long thảo kia là một mắt trận áp trận của một trận pháp cường đại. Khác với những mắt trận dùng để cung cấp năng lượng cho trận pháp bình thường, mắt trận áp trận chính là chốt mở trận pháp, một khi bị nhổ lên thì trận pháp sẽ khởi động!
Đây là do cha của cô đã bố trí hơn sáu mươi năm trước.
Xem ra, năm đó cha cô đã bố trí một trận pháp phong ấn hai tầng ở Qủy Đăng Tự. Một tầng là khốn linh trận pháp đơn giản, chỉ hạn chế phạm vi hoạt động của linh quỷ. Thiết lập ở bên trong chùa, sau khi Quỷ Đăng Tự bị san bằng thì nó đã mất đi hiệu lực.
Một tầng khác là trận pháp phong ấn cực mạnh, bình thường nằm ở trạng thái ẩn giấu. Nhưng chỉ cần nhổ độc long thảo lên thì sẽ kích hoạt, đây là đại trận dùng để hàng phục linh quỷ, một khi mở trận pháp này ra thì linh quỷ bên trong Quỷ Đăng Tự cũng sẽ bị hàng phục và phong ấn!
Tống tiền bối vừa tới đây đã phát hiện ra trận pháp thứ hai này rồi sao? Hắn nhìn như tùy ý chọn ngồi ngay bên cạnh mắt trận, đề phòng cô gặp phải chuyện gì.
Không hổ là tiền bối, mình vẫn còn rất nhiều điểm cần phải học tập!
Vũ Nhu Tử nghĩ thế, đồng thời nhảy vọt tới, đạp hai con linh quỷ suy yếu ở dưới chân.
Sau đó, cô lấy ra hai hạt châu phát ra hàn khí từ trong vali to của mình.
‘Phong hồn băng châu’, đây là bảo vật dùng để phong ấn linh quỷ, phong ấn linh quỷ ở bên trong đó, tiếp theo lại chuẩn bị dùng trận pháp khế ước tương quan, là có thể thành lập khế ước với linh quỷ rồi!
Vũ Nhu Tử vì đề phòng mình lại phạm phải sai lầm trong lúc phong ấn, cho nên đã mang theo rất nhiều phong hồn băng châu tới đây.
Cô kẹp hai hạt băng châu ở giữa ngón tay, hai tay nhanh chóng bắt quyết tạo thành rất nhiều thủ ấn.
- Phong!
Khẽ hô một tiếng.
Hai con linh quỷ bị trọng thương không có chút khả năng phản kháng nào, bị tách ra nhốt bên trong hai hạt phong hồn băng châu!
Tống Thư Hàng mở to hai mắt ra nhìn, ở phía trước, hai luồng ánh sáng màu xanh vây quanh Vũ Nhu Tử bị hút vào bên trong hai hạt băng châu kia.
Cảnh tượng thế này vô cùng huyền ảo!
Bất kỳ tri thức khoa học nào cũng không thể giải thích những chuyện xảy ra trước mắt.
Tống Thư Hàng nuốt một ngụm nước bọt, lúc này, thế giới quan đã hình thành suốt mười tám năm của hắn đã sụp đổ hơn phân nửa. Lẽ nào, trên thế giới này thật sự có quỷ quái tồn tại?
Loại chuyện mà khoa học cũng không thể nào giải thích được rõ ràng thế này, có lẽ chính là một loại tư thái đặc biệt tồn tại ở giữa nhân gian giống như trong truyền thuyết vẫn hay nhắc tới?
- Tiền bối, lần này thật sự phải cảm ơn người rất nhiều. Nếu như không có người giúp đỡ thì sợ là hai con linh quỷ lần này đã chạy thoát rồi. Nếu như để cho chúng nó chạy thoát thì chúng sẽ không quay về nơi này nữa, lần sau muốn tìm được chúng nó sẽ phiền phức lắm.
Vũ Nhu Tử vô cùng cảm kích.
- Ha ha.
Tống Thư Hàng cố gắng gượng cười, lúc này ngoài việc cười trừ ra thì hắn còn có thể nói được gì nữa đây?
- Tiền bối, đúng lúc số lượng linh quỷ ở đây có hai con. Ta chỉ dùng một con là đủ rồi, con còn lại ta sẽ tặng cho người! Tuy rằng với tu vi của người có thể sẽ không cần đến nó, nhưng người có thể tặng nó cho đời sau hoặc đệ tử của người cũng được.
Vũ Nhu Tử là một người vô cùng hào phóng. Linh quỷ trung phẩm giá trị liên thành cô cũng có thể thoải mái tặng cho Tống Thư Hàng mà không nhíu mày một cái.
Tôi còn chưa có bạn gái thì đào đâu ra đời sau?
- Thứ này quá trân quý, ta không thể nhận được!
Tống Thư Hàng nói với vẻ chân thành. Ôi mẹ ơi, bên trong hạt châu kia là quỷ đó! Tuy rằng hiện tại hắn vẫn đang ở trong giai đoạn bán tin bán nghi, nhưng lỡ như bên trong thật sự là quỷ thì sao?
Truyện đ.ược cập nhật nhanh n.hất tại iread.vn..Lỡ như con quỷ đó thoát ra thì sao? Hắn phải làm gì bây giờ? Hắn chỉ là một người bình thường, căn bản không có cách nào đối phó với quỷ được, nhất định sẽ bị con quỷ đó hút cạn tinh huyết chết mất!
Thứ này, không thể nhận được đâu nhỉ?
- Xin tiền bối hãy nhận cho, lần này đi tới Quỷ Đăng Tự, tiền bối người đã giúp đỡ ta rất nhiều! Nếu như người không nhận lấy con linh quỷ này thì trong lòng ta sẽ cảm thấy khó chịu lắm, sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với việc tu hành về sau!
Vũ Nhu Tử nói rất chân thành, sau đó nhét thẳng hạt phong hồn băng châu kia vào trong tay Tống Thư Hàng, không để hắn cự tuyệt.
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh buốt, ở giữa khí trời oi bức thế này, hắn cảm thấy toàn thân đột nhiên mát lạnh. Nếu như mùa hè mà mang thứ này bên người thì chẳng khác nào mang theo một cái máy lạnh cả
- Đi thôi, chúng ta trở về đi.
Vũ Nhu Tử nhoẻn môi cười, nhanh chóng thu dọn những thứ đã bày ra ở bãi tha ma bỏ vào trong vali, vui vẻ đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng chỉ có thể nhét phong hồn băng châu vào trong túi, món quà này cũng là tấm lòng của Vũ Nhu Tử, thôi thì cứ nhận lấy đi vậy! Huống hồ gì thứ này đã bị phong ấn, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không chui ra được đâu nhỉ?
Hắn nghĩ là như thế.
- Trở về ngủ bù thôi, sau đó sáng ngày mai chúng ta tới nhà ga mua vé xe, chuẩn bị trở về.
Tống Thư Hàng nói.
- Ừ.
Đã đạt được mục đích, cho nên tâm trạng của Vũ Nhu Tử rất tốt.
Hai người sóng vai đi bên cạnh nhau, xuyên qua một cánh rừng nhỏ.
- Ối.
Vũ Nhu Tử đột nhiên kêu lên, sau đó cô cúi đầu nhìn xuống chỗ chân của mình. Chiếc giày trên chân phải không biết đã bị rách từ khi nào, đế giày cũng rơi xuống.
Là lần cuối khi cô đuổi nhanh theo hai con linh quỷ, làm cho giày bị hư.
Tống Thư Hàng nghi hoặc quay đầu nhìn lại:
- Hửm?
- Giày bị hư mất rồi.
Vũ Nhu Tử giơ chân phải của mình lên. Đế giày rơi xuống, lộ ra bàn chân nhỏ nhắn của cô, ngón chân nhỏ nhắn trắng muốt ngọ nguậy.
- Tôi đỡ cô đi, xe máy ở phía trước thôi. Ngoài ra tôi nhớ ở gần khách sạn có một khu mua sắm, lát nữa chúng ta tới đó xem thử có giày hay không.
Tống Thư Hàng cười ha hả.
Một lát sau, xe máy lại nổ vang lần nữa, chở hai người bọn họ chạy xa khỏi bãi tha ma Quỷ Đăng Tự.
Vũ Nhu Tử xách chiếc vali to đùng, dựa ở sau lưng Tống Thư Hàng, khóe miệng nhếch lên, tâm trạng rất vui vẻ.
Tống Thư Hàng cảm giác, bác gái bán giày ở khu mua sắm này thật sự là một người phụ nữ lạnh lùng.
Tống Thư Hàng:
- Bác gái, đôi giày nữ này bao nhiêu tiền thế?
Bác gái nhíu mày, lạnh giọng đáp:
- Bốn mươi.
- Đắt thế, hai mươi có bán không?
Tống Thư Hàng trả giá không chút kiêng dè. Ở mấy khu buôn bán thế này, mua đồ trả nửa giá thì nhất định không sai vào đâu được.
- Được.
Bác gái kia cười lạnh:
- Cậu muốn mua chiếc trái hay chiếc phải.
Tống Thư Hàng:
- …
- Ha ha ha.
Vũ Nhu Tử đứng bên cạnh cúi người cười lớn.
Cuối cùng Tống Thư Hàng chỉ có thể ngoan ngoãn móc ra bốn mươi tệ để mua đôi giày nữ này cho Vũ Nhu Tử thay.
Hai người lên xe, chạy về phía khách sạn.
Trên đường đi, Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi:
- Lại nói, vừa rồi tôi có làm gì phải tội với bác gái kia sao? Sao cứ có cảm giác bà ấy cười lạnh với tôi mãi thế? Cười tới mức tôi thấy sống lưng lạnh toát.
- Ta không biết gì hết.
Vũ Nhu Tử cười hì hì nói.
Tiền bối, người lịch lãm ở đời này vẫn còn chưa đủ đâu! Cô nghĩ thầm trong lòng.
Khu mua sắm, bác gái kia ngạo kiều hừ lạnh:
- Năm nay ba đây mới có hai mươi chín tuổi lẻ 114 tháng, thế mà dám gọi bà là bác gái? Không bán giá 250 (đồ ngốc) cho chú mày là may lắm rồi. Hừ!
Bãi tha ma Quỷ Đăng Tự.
Sau khi hai người Tống Thư Hàng đi khỏi thì có một bóng người đi ra từ trong rừng. Bóng người nọ thở dài, lấy một điếu thuốc ra, run rẩy châm thuốc, cười khổ, nụ cười khổ của hắn dù sao vẫn khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách, nhưng vẫn có phần chua chát như cũ.
Bóng người nọ đúng là tên đàn chủ kỳ quái nọ, hắn vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối chờ thời cơ hành động. Nhưng mãi tới sau cùng, cơ hội mà hắn chờ đợi cũng không xuất hiện, có muốn cũng không làm được gì.
Từ đầu chí cuối, hắn nấp ở bên cạnh trở thành kẻ qua đường nhìn xem, trơ mắt nhìn Vũ Nhu Tử và Tống Thư Hàng mang linh quỷ đi.
Hắn muốn cưỡng chế ra tay cướp lấy linh quỷ, nhưng hắn không dám ra tay.