Đầu tiên là Cửu Đăng ni cô, người đã nhốt cô suốt ba trăm năm...
Thứ hai là Biệt Tuyết Tiên Cơ muốn bắt cô đi làm thức ăn, mỗi lần nhìn cô trong ánh mắt đều tràn đầy sát ý đầu bếp.
Và cuối cùng, kẻ địch nặng ký nhất chính là Tống Thư Hàng. Tên này nối nghiệp Cửu Đăng ni cô, cũng chuyên hạn chế tự do của cô. Hơn nữa, tên này còn thường ngắt mất búp hành của cô, có lúc còn nhổ sạch mầm hành của cô nữa chứ, tàn nhẫn hết chỗ nói mà!
Cái gì? Ngươi nói ngọn hành chỉ là tóc thôi sao?
Đùa gì thế, tóc chẳng qua là phần ngọn hành nhọn nhất thôi, lại ngắt xuống chút nữa chính là đầu cô đấy! Là đầu đấy, không phải tóc đâu nhé!
Hiện tại giọng nói vang lên ngoài cửa chính là giọng của Tống Thư Hàng.
Đối với Thông Nương mà nói, đây quả thực là thanh âm của ác mộng.
Tại sao tên Tống Thư Hàng này lại xuất hiện ở đây chứ? Rõ ràng cô đã hao tâm tổn sức thoát khỏi hắn rối mà.
Tự do không dễ có được này lẽ nào lại sắp mất đi rồi sao?
Lúc này, Thông Nương lập tức nghĩ đến một chữ... trốn!
Nhân lúc Tống Thư Hàng còn chưa đi vào, cô phải trốn khỏi chi nhánh số 250 thuộc tổ chức yêu quái trên toàn thế giới đoàn kết thành người một nhà mới được.
Chỉ cần không gặp mặt Tống Thư Hàng, chỉ cần cách xa Tống Thư Hàng, cô vẫn sẽ là một cây hành yêu tự do.
Vì vậy Thông Nương quay đầu nhìn xung quanh, muốn tìm một khung cửa sổ hay cửa sau gì đó để tiện đường chạy trốn.
Nhưng mà... trong chi nhánh số 250 thuộc tổ chức yêu quái trên toàn thế giới đoàn kết thành người một nhà lại không có cái cửa sổ nào cả, cửa sau cũng không biết nằm ở đâu.
Ai thiết kế ra cái trụ sở này thế hả? Có ngon thì bước ra đây, chị đảm bảo không đánh ngươi bầm dập đâu!
- Ai kêu ta đó?
Đông Phương Lục Tiên Tử lên tiếng đáp lại, sau đó cô cảm ứng được người đứng ngoài cửa chính là Tống Thư Hàng.
Thư Hàng tiểu hữu cũng tới ư? À, đúng rồi... chắc là tới tìm ba đứa tiểu hòa thượng đây mà.
- Ngươi chờ một chút, ta ra mở cửa cho ngươi.
Đông Phương Lục Tiên Tử đứng lên, đi về phía cửa ra vào của chi nhánh số 250.
...
Mắt thấy Tống Thư Hàng sắp tiến vào, Thông Nương quýnh cả lên.
- Thông Nương, cô sao vậy? Sao sắc mặt của cô khó coi thế?
Vị nữ yêu bên cạnh hỏi thăm. Bởi vì Thông Nương hào phóng đổi phần Thuế Nhân yến của bản thân tặng cho tước yêu Tiểu Thải, cho nên chẳng mấy chốc nữ yêu và Thông Nương đã thành bạn tốt của nhau.
- Nè... Ta muốn hỏi một chút, nơi này có cửa sau không? Nếu không có, vậy có chỗ nào để ẩn thân không? Ta muốn tránh mặt một chút.
Thông Nương xị mặt hỏi.
- Tránh mặt? Ài chà chà, ngươi muốn tránh mặt thiếu niên nhân loại ngoài cửa sao?
Nữ yêu nhếch miệng hỏi. Vừa rồi cô có chú ý tới, từ khi giọng nói dịu dàng ngoài cửa vang lên, Thông Nương cứ đứng ngồi không yên mãi.
Vừa nhìn là biết Thông Nương có quen biết với thiếu niên nhân loại ngoài cửa.
Cộng thêm chuyện bây giờ Thông Nương muốn trốn tránh đối phương nữa... chẳng lẽ giữa tình cảm gặp vấn đề sao?
- Đúng vậy.
Thông Nương dùng sức siết chặt quả đấm nhỏ:
- Tên Thư Hàng kia là kẻ thù truyền kiếp của ta đấy, tuyệt đối không thể để hắn thấy ta được.
- Ồ, thiếu niên nhân loại kia tên là Thư Hàng à.
Nữ yêu che miệng cười khẽ, sau đó đáp:
- Chỗ để trốn thì đương nhiên là có, thật ra dưới mỗi cái bàn chúng ta đang ngồi đều có một không gian ẩn náu rất tốt. Cô muốn vào xem thử không?
Nữ yêu cười nói.
- Để ta đi vào, ta muốn đi vào.
Thông Nương vội la lên, cô vừa liếc thấy Đông Phương Lục Tiên Tử đã sắp đi tới cửa rồi.
Một khi Đông Phương Lục Tiên Tử mở cửa ra, Tống Thư Hàng mà tiến vào đây thì tự do của cô cũng tiêu tùng luôn.
- Hì hì hì.
Nữ yêu khẽ mỉm cười, ngồi xổm xuống mở đường ngầm dưới bàn ra:
- Đi theo ta, ta đi chung với cô luôn, dù sao Thuế Nhân yến lần này cũng không có chuyện của ta.
Dứt lời, cô nhẹ nhàng nhảy vào trong đường ngầm.
Thông Nương cũng nhảy vào đường ngầm ngay sau nữ yêu.
- Mà này, tại sao dưới bàn lại có đường ngầm thế?
Thông Nương hiếu kỳ hỏi.
- Bởi vì trong này mới là chi nhánh số 250 thuộc tổ chức yêu quái trên toàn thế giới đoàn kết thành người một nhà thật sự, bên ngoài mà cô thấy thật ra chỉ là cái vỏ thôi.
Nữ yêu cười giải thích:
- Bây giờ bên ngoài đang cử hành Thuế Nhân yến, bên trong chi nhánh chỉ còn lại mấy thành viên tổ chức bị bệnh thôi. Chúng ta cẩn thận chút, đừng quấy rầy đến thành viên bị bệnh là được rồi.
Thông Nương gật đầu.
Hai yêu thông qua lối đi thật dài, đi tới chi nhánh số 250 thuộc tổ chức yêu quái trên toàn thế giới đoàn kết thành người một nhà thật sự.
Nơi này là một thế giới dưới lòng đất rộng lớn, do vô số tầng kết giới chống đỡ.
Toàn bộ thế giới dưới lòng đất có hình trụ tròn.
Trong này có một tòa kim tự tháp khổng lồ cao gần trăm thước, vô cùng nổi bật.
Lúc này Thông Nương và nữ yêu đang đứng tại lối vào thế giới dưới lòng đất hình trụ tròn, dưới chân các cô có mấy cầu treo đi thông đỉnh kim tự tháp do mấy sợi xích nối lại mà thành.
Tại sao trong chi nhánh của tổ chức yêu quái ở Hoa Hạ lại cất giấu một tòa kim tự tháp thế này!
Lúc này nữ yêu chỉ vào kim tự tháp nói:
- Nơi đó chính là chi nhánh của chúng ta đấy.
-...
Thông Nương hỏi:
- Sao lại có kim tự tháp ở đây?
- Ha ha. Là như vầy, bởi vì ba ngàn năm trước, lúc bộ trưởng tiền tiền tiền tiền nhiệm của chi nhánh số 250 còn trẻ đã từng lăn lộn ở Ai Cập, nghe đâu năm đó hắn còn leo lên chức thần ở Ai Cập nữa. Tiếc là bộ trưởng tiền tiền tiền tiền nhiệm không giỏi chiến đấu, mới trở thành thần không tới hai trăm năm đã bị thần bản xứ đánh bại. Vì vậy bộ trưởng tiền tiền tiền tiền nhiệm lại trốn về... Trước khi trốn về, hắn thuận tay dùng thần thông mang đặc sản nơi đó về luôn, chính là tòa kim tự tháp trước mắt chúng ta đây. Sau khi mang về, kim tử tháp đã được cải tạo trở thành trụ sở chi nhánh số 250.
Nữ yêu giải thích.
Thông Nương:
-...
Cô biết mà, đám yêu quái trong tổ chức yêu quái trên toàn thế giới đoàn kết thành người một nhà này, có được mấy con là bình thường đâu.
- Đi thôi, theo ta. Chúng ta vào trong nghỉ ngơi một lát, không được đi tầng dưới chót của kim tự tháp nhé, chỗ đó là nơi dành cho yêu quái bị bệnh nghỉ ngơi. Ta nghe bộ trưởng nói, bệnh tình của những người trong đó khá lá nghiêm trọng, chúng ta đừng nên quấy rầy bọn họ.
Nữ yêu nói.
Thông Nương gật đầu, sau đó đi theo nữ yêu tiến vào đỉnh kim tự tháp.
- Trốn ở chỗ này thì không phải lo Tống Thư Hàng sẽ tìm tới.
Thông Nương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy tổ chức này cũng không tồi.
Lúc này, tại hiện trường Thuế Nhân yến trong thụ sở chi nhánh số 250 thuộc tổ chức yêu quái trên toàn thế giới đoàn kết thành người một nhà.
Quả Quả, Thi, Chúc cũng đang hết sức căng thẳng.
Trong miệng Thi và Chúc nhét đầy thức ăn, toàn thân cứng ngắc nhìn về phía cửa.
“Tại sao Thư Hàng sư huynh lại tìm tới đây chứ?”
Ba đứa nhóc nhìn nhau.
Tiểu hòa thượng Quả Quả bất giác đưa tay sờ mông nhỏ của mình.
Nó cảm thấy mình đúng là xui tận mạng.
- Nhất định là Diệp Tư sư tỷ hoặc là Thư Hàng sư huynh đã lén để lại dấu ấn trên người chúng ta, cho nên huynh ấy mới tìm được chúng ta.
Bé Thi nhỏ giọng suy đoán.
Bé Chúc sợ hãi nói:
- Lần này chết chắc rồi, lén đi xa như vậy, nếu bị Thư Hàng sư huynh bắt trở về thì thế nào chúng ta cũng bị nhốt lại cho coi.
- Nói không chừng Thư Hàng sư huynh sẽ đánh chúng ta són cớt luôn đó.
Tiểu hòa thượng Quả Quả nhỏ giọng nói.
- Hay là giờ mình trốn đi?
Chúc nhỏ giọng nói.
Thi lắc đầu một cái:
- Trốn không thoát đâu, thực lực của Thư Hàng sư huynh mạnh hơn chúng ta, tốc độ cũng nhanh hơn chúng ta. Hơn nữa nếu trên người chúng ta đã bị huynh ấy để lại dấu ấn thì có trốn đi đâu cũng vô dụng thôi.
Tiểu hòa thượng Quả Quả:
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Thi dụi mắt nói:
- Ngoan ngoãn nhận lỗi, nghe mắng chịu phạt chứ sao nữa. Nếu chúng ta đã trốn ra được thì phải có gan nhận phạt!
Không hổ là tỷ tỷ, trình độ giác ngộ cao khỏi chê!
Thi nói tiếp:
- Nhân lúc Thư Hàng sư huynh còn chưa vào, tranh thủ nghĩ cách nhận lỗi đi.
Chúc nghe đến đây, hai mắt bỗng sáng lên.
Cô bé nhớ lại trước đây không lâu, có lần Mật Đào Tiên Tử sư thúc ở đỉnh núi lân cận phạm phải sai lầm, sau đó làm nũng xin lỗi Ba La Đạo Trưởng sư bá.
Mật Đào sư thúc dùng giọng nói nũng nịu cầu xin tha thứ mấy tiếng, Ba La sư bá lập tức bại trận, tha thứ cho Mật Đào sư thúc ngay.
- Nhận sai, chúng ta đi nhận sai thôi.
Bé Chúc lau miệng nói.
Sau đó chủ động đứng dậy cạnh bàn ăn chờ Tống Thư Hàng đi vào.
Nó đã nghĩ được lời xin lỗi rồi, nhất định thành công! Nhất định phải làm cho Thư Hàng sư huynh chào thua!
...
Đông Phương Lục mở cửa trụ sở.
Sau đó cô thấy Tống Thư Hàng đang đứng ngay trước cửa, trong tay ôm một con chim tước bị trói.
- Thư Hàng, ngươi tới tìm ba đứa nhóc Quả Quả hả?
Đông Phương Lục Tiên Tử cười nói.
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
- Đúng vậy, tìm ba đứa nhóc, còn có Thông Nương nữa. Ngoài ra, ta mang con tước yêu thuộc tổ chức các ngươi về này.
Dứt lời, Tống Thư Hàng đưa con tước yêu bị trói ra.
- Tước yêu thuộc tổ chức chúng ta? Đợi đã, là Tiểu Thải?
Đông Phương Lục Tiên Tử đưa tay nhận lấy tước yêu, sau đó chân mày cô khẽ nhíu lại:
- Dây trói yêu?
Trong cơ thể Đông Phương Lục có chút ít huyết thống cổ yêu, lúc cô vừa tiếp xúc với sợi dây này thì đã nhận ra được lai lịch của nó.
- Ừ.
Tống Thư Hàng gật đầu thừa nhận.
- Tiểu Thải đụng phải người bắt yêu sao?
Đông Phương Lục Tiên Tử cau mày:
- Vậy giờ mấy người bắt yêu đó đang ở đâu thế?
Lại dám dày vò hậu bối đáng yêu trong tổ chức của cô, có tin giờ cô sẽ lập tức lái xe đi ra ngoài cán bọn chúng chết tươi không hả?
- Giờ người bắt yêu hẳn là được đưa vào bệnh viện rồi.
Tống Thư Hàng cười nói. Trước khi tới đây hắn đã gọi cho xe cứu thương rồi, chắc chẳng mấy chốc sẽ có xe tới tiếp đám người bắt yêu đi thôi.
Đông Phương Lục Tiên Tử gật đầu nói:
- May cho bọn chúng đấy.
Dứt lời, cô đưa tay đâm mạnh vào dây trói yêu, dây trói yêu lập tức lỏng ra.
Đông Phương Lục Tiên Tử giao dây trói yêu cho Tống Thư Hàng, đây coi như là chiến lợi phẩm của Thư Hàng.
- Đi vào đây nói chuyện, sao tiểu Thải lại đụng trúng người bắt yêu vậy?
Đông Phương Lục Tiên Tử ôm tiểu Thải đi vào bên trong.
Tống Thư Hàng đi theo sau, kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra.
...
- Nói vậy là Tiểu Thải yêu trúng một người bắt yêu sao?
Đông Phương Lục Tiên Tử dở khóc dở cười.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Đang nói chuyện, đột nhiên... một bóng người nhỏ nhắn vọt tới, một chiêu “chim non về rừng” đâm thẳng vào ngực Tống Thư Hàng.
- Quỷ sứ hà~
Thân ảnh nhỏ nhắn khẽ nâng đầu lên, dùng giọng nũng nịu nói:
- Người ta biết lỗi rồi mà~ tha lỗi cho người ta nha?
Tống Thư Hàng:
-...