- Thư Hàng sư huynh thông minh hơn người. - tiểu hòa thượng nịnh nọt với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Từ sau khi Tống Thư Hàng không đánh nó són cả cớt ra thì hình như quan hệ giữa tiểu hòa thượng và Tống Thư Hàng đã thân thiết hơn rất nhiều.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Đậu Đậu mới chạy về: - Bạch tiền bối vẫn còn chưa bế quan xong, Thư Hàng, ngươi có hỏi rõ lai lịch của cô gái váy đen này chưa?
- Còn chưa kịp hỏi han gì thì cô ấy đã kích động ngất tiếp rồi. - Tống Thư Hàng nhún vai: - Hay là ta lại dùng thêm một trì dũ thuật cho cô ấy nữa nhé? Để cô ấy tỉnh lại rồi chúng ta hỏi?
- Thử đi, nếu như cô ta tỉnh lại lần nữa thì hỏi kỹ thân phận với lai lịch của cô ta đã, sau đó tốt nhất là bảo cô ta viết thêm tờ di chúc đi. Cô ta bị thương nặng quá rồi, không biêt tới khi nào Dược Sư mới đến đây. Lỡ như Dược Sư tới muộn cô ta đột nhiên ngủm thì sao? - Đậu Đậu nói.
Tuy rằng lời nó nói hơi khó nghe, nhưng cũng có lý lắm.
- Cũng đúng. - Đậu Đậu gật đầu.
Tiếp theo, hắn cởi áo của mình ra, đắp lên chân của cô gái váy đen kia lại.
Trong quá trình cô gái váy đen kia tránh né đám người Lang Nhất, Ngưu Nhị và Viên Tứ tấn công thì đã xé vạt váy của mình, nhảy vào trong biển…. cái áo của Tống Thư Hàng có thể che bớt phần nào mấy chỗ da thịt lộ ra của cô ấy.
Sau đó, Tống Thư Hàng kích hoạt chiếc nhẫn đồng cổ, dùng thêm một lần trì dũ thuật cho cô.
Ba giây sau, Sở Sở cô nương hôn mê vì kích động đã mở mắt ra lần nữa.
Lúc này, ánh mắt của cô ấy đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô cười khổ nói: - Cảm ơn đạo hữu đã ra tay giúp đỡ.
- Cô hãy giữ bình tĩnh đi, lần này đừng có mà kích động ngất tiếp nữa nhé. - Tống Thư Hàng nói, trì dũ thuật trên chiếc nhẫn cổ đồng này chỉ còn có một lần thôi, không thể lãng phí nữa.
Cô gái váy đen gật đầu - động tác nho nhỏ này lại khiến cô đau đớn khắp toàn thân. Chỉ cựa mình nhẹ một cái thôi đã như thế rồi. Cũng may mà cô ta may mắn gặp phải Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả. Bằng không, với thương thế của cô ta thì đã tiêu tùng từ lâu rồi.
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi: - Đừng có nhúc nhích… nhân lúc cô vẫn còn ý thúc, nếu như không ngại thì có thể nói cho ta biết lai lịch của cô được không? Ngoài ra…. Để đề phòng bất trắc, cô có muốn để lại di ngôn gì không?
Sở Sở: - ….
Một lát sau, cô cẩn thận hỏi lại: - Không phải khi nãy ngươi đã nói có thể chữa được cho ta à?
Tống Thư Hàng cười khan, nói: - Cái này cũng là để đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra ấy mà. Không biết tới khi nào thì vị tiền bối có ý thuật cao minh kia của ta mới tới nơi này được. Thương thế của cô thật sự quá nặng, Lỡ như vị tiền bối kia còn chưa quay về mà cô đã chết vì thương thế quá nặng thì…. Khụ, cho nên, cô có muốn để lại di ngôn gì không?
Tiểu hòa thượng ngồi bên cạnh nhắc nhở: - Thư Hàng sư huynh à, sao ngươi nói huỵch toẹt ra thế? Phải uyển chuyển một chút chứ.
Tống Thư Hàng: - …..
Hắn cũng biết là phải uyển chuyển một chút, nhưng đây cũng là lần đầu hắn rơi vào hoàn cảnh đi khuyên người ta viết di chúc mà, nên căn bản không biết phải khuyên bảo uyển chuyển kiểu gì cho phải - chẳng lẽ phải nói: ‘Xin chào, ta xin uyển chuyển nhắc nhở cô, tới lúc cô phải viết di chúc rồi đấy’ hả?
Sở Sở ở bên cạnh thở dài nói: - Không sao cả, nếu như thân là tu sĩ mà không thể xem nhẹ chuyện sống chết thì còn tu chân kiểu gì nữa?
Sau đó, cô bắt đầu giới thiệu thân phận của mình.
Thân phận của cô cũng chẳng có gì để giấu giếm cả, bởi vì trên người cô có mang theo thẻ bài thân phận đệ tử thế gia họ Sở rồi, nếu như đối phương mà có lòng dạ gì thì chỉ cần xét đồ của cô là đoán ra thân phận được ngay.
- Ta tên là Sở Sở, là đệ tử của một thế gia họ sở trong tu chân giới. - Sở Sở hít sâu một hơi, bắt đầu kể thân phận của mình ra.
Tống Thư Hàng nghe thấy cái thế gia họ Sở kia thì cứ thấy hơi quen tai: - Những tên đuổi giết cô có lai lịch thế nào? Tại sao chúng lại phải đuổi giết cô?
- Chắc là một số thành viên của mấy tổ chức tu sĩ nhận tiền của người ta để làm việc…. Về phần lý do tại sao họ lại đuổi giết ta, thì là vì thế gia họ Sở của chúng ta gần đây có chút ân oán với một môn phái tu chân tên hư kiếm phái. Bởi vì vài nguyên nhân nên gần đây thế gia của chúng ta có một số mâu thuẫn với hư kiếm phái. Hai bên đang chuẩn bị giải quyết ân oán ở đoạn tiên đài. Ta là một thành viên sẽ tham gia đoạn tiên đài của thế gia họ Sở, vì muốn chiến thắng đoạn tiên đài nên hư kiếm phái mới không từ thủ đoạn âm thầm mời người ra tay với ta. - Sở Sở đáp.
Lúc cô giới thiệu bản thân mình cũng cố ý giấu đi lý do bắt nguồn cho ân oán của thế gia họ Sở và hư kiếm phái - ấy chính là kiếm quyết. Không thể có lòng hại người. Nhưng phải có lòng đề phòng người. Mà kiếm quyết cũng không phải chuyện nhất định phải nói ra, cô đương nhiên sẽ không lắm miệng nói ra làm gì, đỡ xảy ra thêm chuyện.
- Ân oán của thế gia và kiếm phái à? - Tống Thư Hàng đột nhiên vỗ đầu mình một cái, hắn chợt nhớ tới chuyện Vũ Nhu Tử đã từng nhắc tới với mình, vậy nên mới hỏi thử: - Đợi đã, có phải vì thế gia họ Sở của các cô sở hữu một phần kiếm quyết, nên mới bị một môn phái nhỏ ở gần đó kiếm chuyện sinh sự đủ điều, sau đó hai bên mới sinh ra ân oán hay không?
Sở Sở mở to hai mắt: - …..
Ta chưa nói gì hết mà, tại sao chàng trai trước mắt này lại biết rõ chuyện của thế gia họ Sở và hư kiếm phái như thế chứ. Hơn nữa…. hư kiếm phái mà là môn phái nhỏ á? Chính là cái môn phái nhỏ đó đã hành hạ thế gia họ Sở của cô thê thảm đấy.
- Nhìn vẻ mặt của cô thì đúng là thật rồi, xem rat a và thế gia họ Sở của cô cũng có chút duyên phận đấy. - Tống Thư Hàng mỉm cười nói: - Xin tự giới thiệu đã nhé, ta tên là Tống Thư Hàng, xem như là tán tu. Ta có một vị đạo hữu tên là Vũ Nhu Tử, cô ấy là bạn tốt của một vị đệ tử trong tg của các cô.
Sở Sở im lặng nhìn Tống Thư Hàng - trên đời này lại có chuyện trùng hợp tới vậy sao?
Lúc này, tiểu hỏa thượng ngồi bên cạnh vỗ vỗ tay, cũng tự giới thiệu về bản thân: - Tiểu hòa thượng tên là Tiểu Qủa Qủa, là đệ tử của Thiên Nhai Vân Du Tự.
- Thiên Nhai Vân Du Tự? - Sở Sở mở to hai mắt nhìn: - Là Thiên Nhai Vân Du Tự kia sao?
Là Thiên Nhai Vân Du Tự trong truyền thuyết, một nửa ở hiện thực, một nửa ở dị không gian, tự miếu không có địa điểm cố định, có thể xuất hiện ở bất kỳ nơi nào trên thế giới đó sao? Đây là thế lực phật môn cao cao tại thượng ở tu chân giới này, là tồn tại khiến những tiểu thế gia tu chân như cô chỉ có thể ngước nhìn mà thôi.
- Ta nhớ Thiên Nhai Vân Du Tự trong tu chân giới của bọn ta chắc là chỉ có mỗi một cái mà thôi, không có phân bộ nào đâu. - tiểu hòa thượng chắp hai tay, mỉm cười nói. Cảm thấy rất đỗi kiêu ngạo vì môn phái của mình.
Sau khi tiểu hòa thượng giới thiệu bản thân xong thì kinh ba Đậu Đậu vội vàng nhào lên.
- Ta là yêu khuyển Đậu Đậu, ngươi cứ gọi ta là Đậu Đậu đại ca là được. Tiểu cô nương, ta thấy ngươi không tệ, chỉ cần ngươi đồng ý trở thành muội muội kết nghĩa của ta thì ta sẽ bảo kê cho ngươi! Chỉ là một hư kiếm phái mà thôi, bản Đậu Đậu giúp ngươi san bằng bọn chúng nhé? - Đậu Đậu hếch đầu lên, nói với vẻ đắc ý.
Bạn đan.g đọc truy.ện tại iR.EAD.vn.- Đậu Đậu, đừng có phá nữa. - Tống Thư Hàng gõ đầu Đậu Đậu. Đậu Đậu nó mà nhúng tay vào thì dễ có nguy cơ làm rộn chuyện lên thì có. Đối với chuyện này, Tống Thư Hàng đã thể nghiệm sâu sắc - ví như khi hắn nhờ Đậu Đậu đi tìm tiểu hòa thượng Tiểu Qủa Qủa thì rốt cuộc Đậu Đậu nó lại xách tiểu hòa thượng bỏ nhà đi bụi chung với nó luôn.
Sở Sở cười khổ một tiếng.
- Khụ khụ, lạc đề rồi đấy, Sở Sở cô nương này, cô có di nguyện gì không? - Tống Thư Hàng lại chỉnh chủ đề lại.
Rốt cuộc sn cũng thở dài, nói: - Nếu như ta thật sự xảy ra chuyện gì thì kính xin Thư Hàng đạo hữu hãy đưa di cốt của ta quay về thế gia họ Sở được không?
- Được, ta nhớ rồi. - Tống Thư Hàng gật đầu: - sn, cô cứ nằm nghỉ ngơi đi nhé.
Sở Sở khẽ gật đầu, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Tống Thư Hàng sờ sờ cằm - lại nói, đoạn tiên đài là cái gì nhỉ? Lẽ nào là nơi dùng để luận võ như luận võ đài à?
…..
Chừng năm phút sau, Sở Sở lại hôn mê thêm lần nữa, trạng thái thân thể của cô thật sự quá tệ.
Đậu Đậu nhàm chán nằm trên đảo phơi nắng, bây giờ thân thể của nó vẫn đang ở trong trạng thái suy yếu, cho dù có muốn làm gì cũng chẳng có sức mà làm.
Tiểu hòa thượng thì yên lặng ngồi trên một hòn đá, bắt đầu đả tọa tụng kinh. Dù không ở trong Thiên Nhai Vân Du Tự, nhưng mỗi ngày nó vẫn tụng kinh đầy đủ.
Tống Thư Hàng bắt đầu tìm một chỗ mát ngồi lại. Bắt đầu sửa sang lại đồ đạc trên người mình.
Đầu tiên là bảo đao Bá Toái, sau đó là phi kiếm dùng một lần bản 004 với ba lô của hắn.
Bên trong ba lô có hồn châu, đan dược, kim gài áo biến ảo, bảo phù…. Và một cái hộp nhỏ.
ủa? cái hộp nhỏ này trông lạ thế nhỉ, bên trong đựng cái gì đây?
Tống Thư Hàng tò mò mở cái hộp nhỏ này ra, phát hiện bên trong có mười sáu gốc thực lực mỏng tang như sợi tóc, mấy gốc thực vật này có bộ dạng sống động như chân long.
Nhưng hắn không nhớ gì về loại thực vật này hết, lẽ nào đây là thu hoạch ở trên hòn đảo thần bí à?
Đúng lúc này, hắn thấy được một tờ giấy ở đáy hộp. Đó là chữ viết do hắn dùng bút lông viết lại, bên trên viết bốn chữ long cốt khô đằng.
- Long cốt khô đằng?! Đây không phải loại thiên tài địa bảo có thể giúp đỡ thương thế của A Thập Lục khôi phục nhanh hơn sao? - Tống Thư Hàng cẩn thận cất hộp long cốt khô đằng này lại, trong lòng vô cùng kích động.
Có mớ long cốt khô đằng này thì có thể giúp Tô Thị A Thập Lục nhanh chóng khôi phục thương thế đúng không?
Sau khi cất cái hộp xong, Tống Thư Hàng lại mò ra được một thứ xa lạ ở trong ba lô - đó là một cái túi tiền hình thỏ rất đáng yêu.
Nhìn thấy thứ này, trong lòng Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy xấu hổ cực kỳ, tại sao thứ này lại xuất hiện trong ba lô của hắn nhỉ?
Chẳng lẽ mình nhặt được trên hòn đảo thần bí à?
Nhặt được của rơi thì phải trả lại cho người bị mất chứ.
Nhưng vấn đề là, bây giờ mình căn bản không nhớ được chút gì về hòn đảo thần bí đó thì biết tìm chủ nhân của túi tiền này kiểu gì?
Giờ ném nó đi hay là cho một cô nàng nào đó nhỉ?
Dù sao thì túi tiền này không thích hợp để hắn dùng.
Trong lúc đang nghĩ thế, Tống Thư Hàng mở túi tiền này ra,thuận tiện xem bên trong có gì.
Sau đó, hắn thấy bên trong túi tiền có một tờ giấy nhỏ xíu xiu.
Hắn tò mò lấy tờ giấy này ra xem.
Vừa mới lấy ra thì đột nhiên …. Mẩu giấy bé tí teo cỡ ngón út tự nhiên lại biến thành một tờ giấy trắng to như cái bàn.
Biến thành lớn rồi?
Chỉ thấy bên trên tờ giấy trắng kia có một dòng chữ to cứng cáp hữu lực: Túi tiền nhất thốn chỉ xà.
Sau đó bên cạnh lại có một hàng chữ nhỏ: Nắm lỗ tai bên trái củ con thỏ, rót khí huyết chi lực, chân khí hoặc linh lực vào là có thể thu nhỏ thứ tiếp xúc với túi tiền, để bỏ vào túi.
Bên cạnh hàng chữ nhỏ kia còn có một dòng chữ nhỏ hơn nữa: Mong là ngươi đừng có vứt chiếc túi tiền đáng yêu này đi.
Tống Thư Hàng: - ….
Nguy hiểm quá đi mất, ban nãy hắn thật sự đã nghĩ tới việc ném chiếc túi tiền này đi!
Mình thu hoạch bộn như vậy sao? Thậm chí còn tìm được cả da của nhất thốn chỉ xà nữa chứ.
Trong lúc suy nghĩ, Tống Thư Hàng cầm lỗ tai trái của con thỏ, đưa khí huyết chi lực vào, áp cái túi con thỏ lên ba lô của mình.
Sau một khắc, ba lô bị thu nhỏ lại còn chừng một cái móng tay, bị Tống Thư Hàng nhét vào trong ví tiền con thỏ.
- Tuyệt quá. - Tống Thư Hàng lẩm bẩm, có nó rồi thì sau này mình ra ngoài cũng dễ dàng hơn!
Cẩn thận cất kỹ chiếc túi con thỏ này, Tống Thư Hàng mở điện thoại của mình lên, kéo máy lên.
Trên đảo này không thể bắt sóng điện thoại được.
Vốn còn định lên Nhóm Cửu Châu Số 1 liên lạc với Tô Thị A Thất tiền bối, bảo hắn tới đây lấy long cốt khô đằng về cho A Thập Lục. Bây giờ xem ra chỉ có thể chờ tới lúc đến nơi nào có sóng thì lại liên hệ với Tô Thị A Thất tiền bối sau vậy.
Ngoài ra, bởi vì điện thoại của hắn không có sóng, nên bây giờ hắn vẫn chưa nhận được cái món quà đầy kinh hỉ mà Vũ Nhu Tử gửi tới.
…..
Ở trên một hòn đảo nhỏ thuộc Thái Bình Dương cạnh biển Đông.
Ngày hôm nay, trên hòn đảo nhỏ yên bình đột nhiên có mấy đoàn hỏa diễm khổng lồ rơi xuống.
Đoàn hỏa diễm đầu tiên đáp xuống, bên trong có rất nhiều bóng người xuất hiện.
Trong đó có hai người đàn ông mặc đồ cơ trưởng lái máy bay, vài người tiếp viên hàng không, và rất nhiều nam nữ khác nữa, trong đó có cả con gái đệ tử Joseph trên danh nghĩa của Tống Thư Hàng là Kỷ Song Tuyết. Những người này rơi xuống hòn đảo, ngã la liệt khắp bãi cát bên bờ biển, toàn bộ đều ở vào trạng thái hôn mê.
Ngay sau đó là đoàn hỏa diễm thứ hai, đoàn hỏa diễm này nhỏ hơn, bên trong chỉ có hai bóng người - ông chú da nghe nói là nhảy rất điêu luyện và cậu bé ngoan ngoãn muốn gặp ba mẹ kia. Hai người bọn họ là người đã chọn nút YES khi ở cổng của tòa thành cổ.
Bên trong đoàn hỏa diễm thứ ba là mấy người đã hoàn thành giao dịch để rời khỏi thiên giới đảo, bao gồm Lâm Thổ Ba, an hem Gia Cát, chị em Lục Phỉ và những người hành khách khác.
Bên trong đoàn hỏa diễm thứ tư thì là tám bóng người dính đầy máu tươi, áo quần trên người họ rách nát, người ngợm cũng dính be bét máu, nhưng quỷ dị thay chính là trên người bọn họ không hề có miệng vết thương nào.
Đây là những hành khách trên chiếc máy bay gặp nạn kia.
Sau khi bốn đoàn hỏa diễm này rơi xuống thì lại nhanh chóng tắt ngấm đi.
Ngoại trừ Tống Thư Hàng ra, tất cả hành khách còn lại đều rơi xuống khắp bãi biển, hôn mê bất tỉnh.
….
Chừng mười phút sau.
Có một nhóm người nguyên thủy mặc da thú, tay cầm vũ khí nguyên thủy chạy ra từ tận sâu trong hòn đảo. Bọn họ nhìn thấy đoàn hỏa diễm rơi xuống từ trên không, bị ngọn lửa hấp dẫn nên mới chạy ra đây.
- Là người, rất nhiều người! - Lúc này, một người nguyên thủy nữ tính chỉ vào mấy hành khách trên bờ cát, dùng tiếng Trung lọng ngọng kêu lên.
- Tử viết: Có bạn tới chơi, lòng mừng khôn xiết! Ngững người này, bạn! Chúng ta nên sung sướng! - Một người nguyên thủy trông có vẻ như cầm đầu nói rất nghiêm túc.
Người này mới nói xong thì một người nguyên thủy hơi mập khác lập tức sáng rỡ cả hai mắt: - Tử viết: Lột da thì là thịt! Đây, đều là năng lượng, đã lâu lắm ta không được ăn thịt rồi!
Bốp! Người nguyên thủy trông như cầm đầu kia giơ tay ra nện cho người nguyên thủy mập kia một cú…. Thèm thịt tới điên rồi hả!