Tống Thư Hàng: -...
Chẳng trách Diệt Phượng công tử lại tức giận đến như thế, Hắc Mã Tinh đúng thật alf đáng bị ăn đòn, dám chơi trò văn vở.
Đương nhiên, hai con cá ngựa ở trong rương cũng không phải là loại cá ngựa bình thường.
Thể hình của chúng rất to, không tính cái đuôi đang cuộn lên, thì toàn thân của nó cũng phải dài tầm một mét rưỡi. Hơn nữa, phần bụng của chúng còn mọc ra bốn cái móng vuốt nhỏ sắc bén, trên đầu còn có một cái sừng nhọn. Đích thực là long 'mã' có huyết mạch giao long.
- Đừng đánh ta nữa mà. Đánh nữa chết ngựa mất thôi. A a a. Ta cũng hết cách không thể nào kiếm đâu ra hai con long mã đem tới đây cho ngươi ~ Bởi vì ngươi đã nói, không thèm mấy con long mã trên người có 'huyết thống' của ta mà ! Nhưng, long mã trong tay ta... Ngoài những con ngựa cái đã trở thành vợ ta ra thì toàn bộ những con còn lại đều có huyết thống của ta hết. Ta chính là một con ngựa giống ! - Hắc Mã Tinh bị đánh đến mức lăn lộn trên đất.
Tống Thư Hàng: -...
Đây mới là ngựa đực đích thực, cày bừa hết cả tộc luôn.
- Đừng có nói với ta là trong đàn long mã của ngươi, ngoài vợ của ngươi ra thì không có một con ngựa dực nào khác nữa nhé? - Diệt Phượng công tử nói với giọng lạnh tanh.
Hắc Mã Tinh ngượng ngùng nói: - Quả thực là không có. Quần thể long mã này cũng là không lâu trước đây ta vừa mới thu phục được... Những con long mã đực sẵn có trong đó đều bị ta đuổi đi rồi. Chỉ giữ lại tất cả long mã cái thôi.
Diệt Phượng công tử: -...
Quất chết con Hắc Mã Tinh tinh trùng thượng não này cho rồi!
- Vả lại, hai con cá ngựa biển đó cũng lợi hại lắm đấy. Đừng thấy thân thể chúng nó nhỏ như thế, nhưng chúng nó lại có huyết mạch giao long đấy, sức mạnh vô hạn. Hai người cùng cưỡi trên một con cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, bởi vì có huyết mạch giao long nên chúng không chỉ có thể chạy trên mặt đất mà còn có thể cưỡi mây đạp gió nữa đấy! - Hắc Mã Tinh lại nói thêm.
Nghe thì có vẻ cũng oách đấy chứ.
Tống Thư Hàng thử tưởng tượng một phen, hắn cưỡi con cá ngựa biển dài một mét rưỡi giống như một người lớn cưỡi một con ngựa gỗ đồ chơi của trẻ con vậy. Sau đó chân nó chạy điên cuồng trên mặt đất... Cái khung cảnh này cũng đẹp quá đi.
Lúc này, Diệt Phượng công tử quay đầu lại nhìn hắn: - Thư Hàng, ngươi có muốn con cá ngựa biển này không?
Tống Thư Hàng liều mạng lắc lắc đầu, cho dù đổi thành linh thú bạch mã bình thường thì cũng còn tốt hơn con cá ngựa biển này nhiều lắm.
- Vậy thì đổi đi, đổi thành hai con linh thú bạch mã bình thường cũng được. - Diệt Phượng công tử thở dài, nói.
Đúng lúc này, Ngư Kiều Kiều giật giật tóc Tống Thư Hàng.
Trong đôi mắt nhỏ của cô ngập tràn vẻ van nài: - Thư Hàng đạo hữu, hãy nhận lấy hai con linh mã này có được không?
Linh thú cá ngựa có huyết mạch giao long.
Mà Ngư Kiều Kiều cũng là người cá có... huyết mạch giao long?
Tống Thư Hàng đối diện với đôi mắt nhỏ đen lay láy của Ngư Kiều Kiều, cuối cùng thở dài: - Được rồi, Diệt Phượng tiền bối. Giữ con cá ngựa biển của ta lại đi.
- Ha ha. - Diệt Phượng công tử đưa mắt nhìn Ngư Kiều Kiều, cười nói: - Được rồi. Giữ cả con cá ngựa biển của ta lại giao cho Kiều Kiều đi vậy.
- Cảm ơn Diệt Phượng tiền bối, cảm ơn Thư Hàng đạo hữu. - Ngư Kiều Kiều vui mừng nói cảm ơn.
Vì thế cho nên... giao dịch xong!
Tống Thư Hàng nhét linh thú tinh vào trong túi nhất thốn chỉ xà, lại đưa cả mười quả thiên lý quả cho Diệt Phượng công tử.
Giao dịch lần này, hắn lại có được linh thú tinh, bởi vì Ngư Kiều Kiều cho nên nhận lấy hai con cá ngựa biển. Nên hắn không thể lấy thêm thiên lý quả này nữa.
Diệt Phượng công tử mỉm cười, chỉ lấy năm quả thiên lý quả, chỗ còn thưa hắn đều đưa lại cho Tống Thư Hàng: - Đối với ta mà nói thì thiên lý quả này đã không có tác dụng gì nữa rồi. Vốn ta đòi cái này là vì để cho ngươi đấy... Ta lấy năm quả coi như là giá hữu nghị vì đã ra tay giúp đỡ thôi.
- Vậy thì, Thư Hàng tiểu hữu, chúng ta từ biệt tại đây.
Nói xong, Diệt Phượng công tử xách theo cái rương đựng tên mặc áo đen ở trong, ngự kiếm bay về phía nhà Dược Sư.
...
...
Tống Thư Hàng nhấc hai cái rương đựng hai con cá ngựa biển kia, gật gật đầu với Hắc Mã Tinh và thuộc hạ của hắn: - Vậy, Hắc Mã Tinh đạo hữu, ta cũng xin cáo từ dây. Hy vọng chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.
- Đợi... Đợi một chút đã. - Hắc Mã Tinh đưa tay ra, đau khổ nói: - Giải khai cái cấm chế ở trên người ta trước cái đã.
Trên người hắn vẫn có cấm chế của Diệt Phượng công tử.
- Cấm chế? Ồ, cái này ngươi không cần phải lo lắng đâu. Sau hai ngày thì cấm chế sẽ tự động được giải khai thôi. - Tống Thư Hàng cười, vẫy vẫy tay: - Tạm biệt, không hẹn gặp lại nhé.
- Vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại! - Hắc Mã Tinh vẫy tay với vẻ oán hận.
**
Ở một nơi khác.
Tư Mã Giang điều động lực lượng bên công ty của mình, sau đó chi nhánh của công ty chuyển phát nhanh Phong Thu ở thành phố Tang Hải đã điều một chiếc xe việt dã đến.
Tống Thư Hàng cùng hai vị đệ tử của Sở gia, thêm cả Tư Mã Giang bắt đầu lên xe, đi thẳng về địa bàn của nhà họ Sở.
Con đường dài dằng dặc. Bởi vì thời gian rất vội, cho nên hai vị đệ tử của Sở gia và Tư Mã Giang thay phiên nhau lái xe, người dừng nhưng xe không dừng.
Sau khi chạy xe suốt gần mười một tiếng đồng hồ.
Đoàn người cuối cùng cũng đến một cái thôn nhỏ nằm ở bên ngoài địa bàn của nhà họ Sở.
Do Tư Mã Giang là một người bình thường nên đệ tử Sở gia không cho hắn vào sâu bên trong địa phận của Sở gia.
Lão tổ Sở Khang Bá của Sở gia đã nhận được tin tức từ sớm, nên đã đến thôn nhỏ này chờ hàng chuyển phát nhanh.
...
...
Hoàn tất quá trình giao nhận chuyển phát nhanh.
Nhiệm vụ hoàn thành, Tư Mã Giang từ biệt mọi người.
Trước khi đi, lão tổ của Sở gia tặng cho Tư Mã Giang hai cái bình nhỏ. Đó là một ít nước thuốc có chứa linh lực, có thể uống trực tiếp, có thể tăng thể chất của người bình thường một cách từ từ, hiệu quả ước chừng cũng không thua kém gì 'linh mạch bích trà'.
Sau khi Tư Mã Giang nhận lấy hai cái bình nhỏ kia, thì trên mặt cuối cùng cũng hiện ra một nụ cười rực rỡ. Hắn tiếp tục từ biệt Tống Thư Hàng, lại lái xe quay về trước.
Truyệ.n được .cập nhật nhanh nhất tại i.read.vn.Bàn tay của lão tổ nhà họ Sở có chút run run sờ vào cái rương kia. Món hàng chuyển phát nhanh này là do người bạn thâm giao tán tu linh hoàng Lý Thiên Tố gửi cho hắn lúc y hãy còn sống.
- Sở tiền bối, món hàng chuyển phát nhanh này... có phải là do Lý Thiên Tố đạo trưởng gửi cho ngài không? - Tống Thư Hàng lên tiếng dò hỏi.
Lúc trước, hắn căn cứ vào lời miêu tả của Tư Mã Giang, cộng thêm việc sau khi linh quỷ tiến vào trong món hàng chuyển phát nhanh này thì không chịu chui ra, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể là Lý Thiên Tố thôi.
- Đúng là bạn thâm giao ấy của lão phu gửi đến. - Lão tổ của Sở gia thở dài.
Không ngờ lần này hắn bế quan dưỡng thương một chuyến, vừa mới xuất quan thì người bạn tốt của hắn đã thân tử đạo tiêu. Đây chính là sự tàn khốc của thế giới tu sĩ... Có khi một lần bế quan, thế giới bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn, cảnh thì còn nhưng người đã mất.
Quả nhiên là như vậy, Tống Thư Hàng gật gật đầu.
Hắn nhìn cái rương kia - Hắn có thể cảm ứng được, linh quỷ đang ở bên trong cái rương đó. Hắn lại thử triệu hoán linh quỷ xem sao, nhưng linh quỷ chỉ truyền đến một ý niệm "lạnh quá, lạnh quá đi mất" vào trong đầu hắn, sau đó mãi mà không chịu ra.
Lúc này, lão tổ của Sở gia bắt đầu mở món hàng chuyển phát nhanh đó ra.
Bên trong món hàng chuyển phát nhanh là một cái rương lớn, bên trên nó có khắc phù văn trận pháp, nhìn qua thì là một cái đại trận phong ấn. Sau đó, có một luồng hàn khí truyền ra từ cái rương lớn đó.
Chỉ mới là một luồng hàn khí mỏng manh thôi, nhưng hai vị đệ tử Sở gia bình thường bên cạnh lại rùng mình một cái, bất giác lùi lại phía sau.
- Tất cả những người dưới cảnh giới nhị phẩm đều tránh ra hết đi. - Sở Khang Bá lên tiếng.
Đồng thời, ánh mắt của hắn xẹt qua Tống Thư Hàng. Hắn nhìn ra được, Tống Thư Hàng đang đợi hắn mở món hàng chuyển phát nhanh này ra.
Hắn đoán không ra ý nghĩ của Tống Thư Hàng - nếu như nói Tống Thư Hàng ham muốn thứ đồ ở trong món hàng chuyển phát nhanh này thì trong thời gian trên đường đến đây, hắn có rất nhiều cơ hội để cướp cái món hàng này đi cơ mà?
Mà bây giờ, hàng đã chuyển đến tay hắn, với tu vi của linh hoàng ngũ phẩm như hắn thì một trăm tên Tống Thư Hàng cũng không cách nào cướp được món hàng này từ trong tay hắn được.
Lẽ nào đối phương chỉ là vì tò mò muốn biết món bảo vật ở bên trong thùng chuyển phát nhang là gì thôi sao?
...
...
Sở Khang Bá hít thở sâu, sau đó đưa tay đặt lên trên cái rương, mở nó ra.
Ngay sau đó, một khối băng tinh phát ra toàn hàn khí hiện ra trước mắt hắn.
Hàn khí cực kỳ đáng sợ, tay của Sở Khang Bá chỉ là mở cái rương thôi nhưng trên bàn tay lại đóng một tầng băng thật dày.
Hắn chính là linh hoàng ngũ phẩm đấy, nóng lạnh bất xâm. Nhưng mới chỉ tiếp xúc với cái rương thôi mà ngay đến bàn tay hắn cũng đã bị đông cứng lại rồi.
Sở Khang Bá thầm thở dài.
Hắn ngay lập tức đoán ra được trong cái rương này chứa vật gì - đó chính là con gái của người bạn cũ kia.
Hắn biết, Lý Thiên Tố có một cô con gái mắc một căn bệnh lạ. Trên người cô ấy có một đạo hàn khí rất quỷ dị, thậm chí lúc nghiêm trọng sẽ đóng băng toàn thân con gái của Lý Thiên Tố lại.
Căn bệnh lạ này ngay đến cả vị linh hoàng ngũ phẩm như Lý Thiên Tố cũng không cách nào chữa trị được. Thậm chí Lý Thiên Tố đã tiêu tốn toàn bộ tài sản chỉ vì cô con gái này của mình.
Đứa con gái này cũng là người duy nhất mà lúc sinh thời Lý Thiên Tố không thể nào buông bỏ được.
"Thế nhưng, hàn bệnh mà ngay đến cả Lý đạo hữu có thiên tư ngút trời cũng hết cách, vậy thì lão phu còn có thể làm được gì đây?" - Sở Khang Bá cười khổ trong lòng.
Nhưng thân là sinh tử chi giao với Lý Thiên Tố, nếu trước khi chết Lý Thiên Tố đã phó thác cô con gái này cho hắn, hắn sẽ hết lòng chăm sóc đứa nhỏ này.
Nếu như có cơ hội, có thể trị khỏi bệnh cho con gái của Lý Thiên Tố, thì cho dù có tiêu tốn hết của cải, Sở Khang Bá cũng không tiếc. Tiền tài là vật ngoài thân, chỉ cần hắn vẫn còn thì linh thạch có nhiều đến mấy cũng có thể từ từ kiếm về được.
...
...
Tống Thư Hàng nhìn tăng băng tinh kia, trong lòng chợt sinh ra một cảm giác quen thuộc.
Trong băng quan, có một cô bé gái tóc trắng.
Tóc dài tết thành đuôi sam, vắt chéo trên vai. Trên người cô bé mặc một cái áo khoác thật dày khiến cho cả cơ thể bị gói thành hình một quả cầu.
- Lý Âm Trúc. - Tống Thư Hàng buột miệng nói ra cái tên này.
Người ở trong băng quan chính là con gái Lý Âm Trúc của tán tu Lý Thiên Tố.
Lý Âm Trúc vốn đã mảnh mai nhỏ con, lại bởi vì mắc bệnh lạ mà dáng người cũng liên tục thu nhỏ lại. Bây giờ thoạt nhìn chỉ bằng một cô bé gái ba tuổi mà thôi.
Hóa ra là như thế, chẳng trách trong rương chuyển phát nhanh ngập tràn hàn khí. Chẳng trách, linh quỷ lại nằm ở trong cái tủ lạnh thiên nhiên này không chịu chui ra.
Hả? Đợi chút đã!
Tống Thư Hàng nhanh chóng trông thấy có một gật gò lên trên cái băng quan hình chữ nhật này, linh quỷ lúc này đã bị nhốt ở trong khối băng mới gồ lên đó.
"Thả ta ra, thả ta ra đi... Lạnh quá ~ Lạnh quá đi mất ~" Linh quỷ không ngừng truyền ý niệm này vào trong đầu của Tống Thư Hàng.
Hóa ra là không phải nó chịu ra, mà là không thể ra được đây mà.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
- Sở tiền bối, món hàng chuyển phát nhanh đã được mở ra, vậy tại hạ muốn thu hồi linh quỷ của mình trước. - Tống Thư Hàng chắp tay, nhìn Sở Khang Bá.
Lúc này, Sở Khang Bá cũng đã phát hiện ra, linh quỷ giống Tống Thư Hàng y như đúc đang bị nhốt trong khối băng kia.
Hóa ra là như thế, đối phương vẫn luôn đợi hắn mở món chuyển phát nhanh ra, là vì muốn thu hồi linh quỷ của mình. Nhưng mà... tại sao linh quỷ của đối phương lại vào trong món hàng chuyển phát nhanh này được?
Lúc này, Tống Thư Hàng nắm lấy bảo đao Bá Toái, nhẹ nhàng tách cái chỗ băng tinh nổi lên kia.
Chỗ băng tinh nổi lên kia bị Bá Toái Đao tách ra dễ dàng. Song, trên bảo đao Bá Toái cũng nhanh chóng ngưng tụ một tầng băng tinh mỏng.
Hàn khí này bá đạo thật đấy.
Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Trong lúc hắn chuẩn bị thu hồi bảo đao Bá Toái, thì đột nhiên xuất hiện dị biến. Trên Bá Toái Đao có một tầng hỏa diễm bốc lên...